Kiêu Sủng

Chương 16 : Cận kề cái chết

Ngày đăng: 17:27 19/04/20


"Nhảy đi!"



Giọng nam trầm thấp, ngữ khí bình tĩnh.



Nhảy đi ư? !



Trong đầu Tô Di đã từng có nhận thức về vấn đề này, nhảy bất quá chỉ là một động từ đơn giản. Nhưng sau khi gia nhập không quân,cô biết, từ này còn đại diện cho cơ hội thử nghiệm mà cô chưa bao giờ có được —— đó chính là nhảy siêu quang tốc.



Cô mở mắt ra, nhìn thấy sương trắng mênh mông, cùng với sương trắng sau lưng là đỉnh khoang thuyền màu nâu mơ hồ.



Cô không chết. Cô nằm ở trong lồng đông lạnh, một cái lồng đông lạnh trên máy bay Báo Săn. Ánh sáng bao phủ Báo Săn—— bọn họ đang ở điểm nhảy siêu quang tốc.



Bởi vì tỉnh dậy, nên cô lập tức cảm nhận được luồng khí lạnh bao quanh mình. Cô không thể không ôm chặt bản thân, vừa lúc đó cô nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đi đến gần cửa lồng đông lạnh.



Là Mộ Tây Đình.



"Tô tiểu thư." Anh tôi cúi đầu xuống nhìn cô, "Làm như vậy có thể khiến cho ấu trùng trong cơ thể cô nở chậm một chút."



"Chúng ta... đang đi đâu vậy?" Răng cô va vào nhau, run lên cầm cập.



Vào thời khắc tỉnh dậy, cô rất căng thẳng. Cô cho rằng bản thân đã chết, và khi tỉnh dậy, cô nghĩ mình sẽ về đến Địa Cầu.



Hóa ra Thương Chủy không hề giết cô. Đó chỉ là súng gây tê.



Mộ Tây Đình liếc mắt về phía khoang điều khiển, sau đó lại nhìn cô, sắc mặt càng trở nên khó coi.



"Tôi thật muốn bắn chết cô." Anh ta trả lời câu hỏi trong lòng cô, lần đầu tiên Tô Di thấy sát ý trong mắt anh ta.



Cô trầm mặc một lát, nói: "Vì ngài ấy muốn cứu tôi sao?" cứu cô hẳn là việc chắn chắn phải trả một cái giá rất lớn, bằng không vì sao Mộ Tây Đình lại muốn bắn chết cô? Trong lòng anh ta chỉ trung thành đối với Thương Chủy mà thôi.



Mộ Tây Đình không hé răng, thanh âm trầm thấp của Thương Chủy truyền đến: "Bọn họ tới đón cậu, Tây Đình."



Tô Di hơi kinh hãi —— người thực hiện bước nhảy siêu quang tốc vừa rồi là Thương Chủy ư? Anh là một cục trưởng, vậy mà lại lái Báo Săn ư? [anh ơi, anh dấu tài nhé]. Thậm chí anh còn thực hiện được kỹ thuật nhảy siêu quang tốc phức tạp như vậy? [ em phục anh quá đi, Di tỷ phục anh chưa???]



Mộ Tây Đình cơ hồ nói ngay lập tức: "Thưa ngài, hãy để tôi mang cô ấy đi!" [hứ, muốn tranh công anh hùng cứu mỹ nhân với với Chủy ca nhà ta á? Đừng có mơ đi =))]
Trong thời khắc này, cô phảng phất nghe được tuyên cáo dứt khoát nhưng không có tiếng động nào của anh —— bọn họ sẽ không chết.



Chỉ cần có anh ở đây, vận mệnh đều sẽ cúi đầu.



"Thương Chủy..." Cô nghe được thanh âm của mình, thấp giọng gọi tên anh. [Kaoru: gọi tên anh trong đêm! The Women: ban nhạc mới được thành lập gồm Di tỷ và bạn Kaoru=)) Kaoru: Á, tỷ ơi! Em mới chỉ là a girl thôi!!!!] Cô nhìn thấy bàn tay đen tối đang dần mất đi huyết sắc của mình đang chậm rãi xoa dung nhan lạnh lùng như sắt của anh.



Trong thời điểm này, cô đã quên đi sự uy hiếp của tử thần, xem nhẹ cảm giác của bản thân. Báo Săn lại xóc nảy trong dòng xoáy phóng xạ của tinh vân, cô chỉ chú ý đến thần sắc cương nghị dứt khoát của người đàn ông này, phảng phất không ngại ngần bất cứ sự uy hiếp nào của vũ trụ.



Đây mới chính là Thương Chủy.



Thương Chủy như vậy, không cần thiết phải nói bất cứ cái gì, cũng có năng lực làm cho người ta cảm thấy an ổn.



"Giống như quỷ." Anh nhìn cô chằm chằm, giọng nói nhẹ nhàng.



Tô Di muốn nói, há miệng thở dốc, phát hiện ra bản thân chẳng còn một chút sức lực nào. Cô nhìn anh, bỗng nhiên rất muốn cười.



Mà Thương Chủy ngắm nhìn nụ cười ôn nhu mang theo chút ngốc nghếch đang nở trong lòng anh, cái gì cũng chưa nói.



Anh bỗng nhiên cúi đầu, đôi môi lạnh lẽo xanh đen của anh đã nhẹ nhàng áp lên môi cô.



Vì sao...



Những thắc mắc không lời nảy sinh trong lòng cô.



Anh muốn loại đàn bà nào mà chẳng có? Vì sao cứ phải cứu cô nhiều lần như vậy?



Vì sao lại là cô?



Nhưng mà Thương Chủy tựa hồ đã hiểu ánh mắt nghi hoặc của cô. Không để ý đến hoàn cảnh ác liệt xung quanh, con ngươi đen thâm thúy kia vẫn dâng lên ý cười.



Anh không trả lời, tiếp tục cắn nuốt lời lẽ của cô, giống như muốn đem cô nguyên lành nuốt vào không chừa một miếng nào. Đồng thời, tay nắm bảng điều khiển.



Trong tầm mắt Tô Di, là một khoảng ánh sáng trắng lộng lẫy. Mười phút đã qua rồi ư? Trong lòng cô buông lỏng, trước mặt bỗng tối sầm, vô lực trượt chân ở trong lòng anh