Kiêu Sủng

Chương 17 : Tội phạm bỏ trốn

Ngày đăng: 17:27 19/04/20


Khi Tô Di tỉnh lại lần nữa, cảm giác giống như chết đi sống lại. Sự đau đớn tê dại trong cơ thể đã không còn, nhưng vẫn còn cảm giác choáng váng, buồn nôn.



Trước mắt là bầu trời đêm yên tĩnh, lấp lánh vô số ánh sao, giống như một rừng đom đóm.



“Lại đây” Âm thanh trầm thấp truyền đến.



Cô quay đầu lại, thấy Thương Chủy đang ngồi trên ghế.



Cô không biết đã qua bao lâu, mọi việc trong trí nhớ rất mơ hồ, duy chỉ có khuôn mặt cương nghị, cứng rắn như sắt là còn khắc sâu trong đầu cô.



Giờ khắc này anh ta lại trở về với dáng vẻ cục trưởng cục an ninh lạnh lùng thường ngày, buồn vui khó phân biệt. Chỉ có khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt thâm đem chứng tỏ bọn họ đã cùng nhau trải qua sinh tử.



Cô miễn cưỡng đứng dậy, đi tới gần anh, anh vươn tay đưa cho cô một chiếc hộp kim loại hình vuông bám đầy bụi bặm.



“Dùng nó làm giảm bớt phóng xạ”



Cô giơ tay quét hộp kim loại khắp trên người. Qua một lúc lâu, cô thấy bớt hẳn cảm giác buồn nôn, choáng váng. Đột nhiên thấy chiếc hộp kim loại trước mắt nhạt hẳn màu sắc (biểu thị năng lượng đã cạn kiệt).



Cô bỗng nhớ tới ------ anh ta còn chưa tiêu trừ phóng xạ. Cô đi tới phía sau anh, giúp anh cởi đồ du hành vũ trụ, dọc theo cơ thể anh, từ đâu xuôi xuống quét, một lần lại một lần…cho đến lúc tiếng anh vang lên “Được rồi, hãy đi lấy chút đồ ăn tới đây.”



Cô từ trong tủ lạnh nhỏ lấy một ít thức ăn, có chút thắc mắc liền hỏi “Tôi đã hôn mê bao lâu rồi?”



“Năm tiếng.”



“Tôi….đã khỏi hoàn toàn chưa?”



“Mạng cô lớn”



Niềm vui sướng từ từ dâng lên. Cô bê thức ăn đến trước mặt anh, nhìn thấy trong mắt anh vằn tia máu, liền nói: “Để tôi lái một lát, anh nghỉ ngơi chút đi.”



“Địa hình nơi này cô không quen.” Anh hờ hững nói.



Trước mắt Tô Di hiện ra cảnh tượng của một tinh cầu xa lạ. Cô cúi đầu lấy thức ăn đưa tới miệng anh. Anh liếc nhìn cô rồi há miệng ăn. Cô lại mở bình nước, giúp anh uống hơn nửa bình, sau đó cô mới ăn uống phần còn lại.



“Còn bao lâu nữa chúng ta có thể trở về?” Cô hỏi.



“Sáu giờ nữa sẽ đến trạm không gian gần nhất. Nhiên liệu của chúng ta sắp hết.”



“Ừm” Tô Di ngồi trở lại ghế phụ.



Tốc độ bay của Báo Săn bằng với vận tốc ánh sáng. Nhưng ở trong vũ trụ bao la không thấy bờ bến thì lại giống như con thuyền đang chầm chậm trôi trên biển.



Tô Di mặc đồ du hành vũ trụ, đội mũ an toàn lên. Anh mắt không tự chủ được lại nhìn về phía Thương Chủy.
“Thương Chủy” lại thản nhiên cười, âm thanh trầm ấp truyền tới: “Ngài không phải đã biết rồi sao?”



Du Mặc Niên biến sắc: “Quả nhiên là anh….”



Du Mặc Niên dùng ánh mắt lạnh băng quét qua Tô Di rồi cuối cùng lại dừng ở “Thương Chủy” nói “Anh đã khống chế xe chuyên dụng của Thương Chủy, uy hiếp và giam giữ anh ta ở một trạm không gian xa xôi không người. Nếu như lần này không phải do lùng bắt Lăng Tranh phát hiện ra anh ta thì anh còn định diễn trò đến bao giờ?”



Du Mặc Niên theo dõi thái độ của anh, lại gằn từng chữ “Sĩ quan chỉ huy ---- Mạnh Hi Tông?”



Tô Di ngây người bất động.



Mạnh Hi Tông?!



Sĩ quan chỉ huy?!



Khi Tô Di mới lạc đến thế giới này cũng đã từng nghe nói qua về lính đánh thuê, cũng nghe qua cái tên này. Nhưng cô vẫn cho rằng đó chẳng qua chỉ là truyền thuyết xa xôi.



Anh ta chính là sĩ quan chỉ huy của quân đội lính đánh thuê trong truyền thuyết. Nhưng ở Liên Minh loài người, tiếng tăm của lính đánh thuê cũng không có gì là tốt đẹp.



Nghe nói anh ta thu nạp tất cả những người là tội phạm bỏ trốn, tội ác tày trời, hung hăng hiểm ác…… Không ai biết chính xác rút cục anh ta thu nhận bao nhiêu người, chỉ nghe nói lính đánh thuê dưới quyền của anh tung hoành khắp các tinh hệ trong vũ trụ.



Cũng có tin đồn, thực ra anh ta chỉ định cư cố định ở tinh hệ Vĩnh Hằng, đội quân của anh ta có cả con người, trùng tộc, thú tộc….v.v…Anh ta cũng không trung thành với loài người, chỉ trung thành với lợi ích.



Tô Di không có cách nào đem Mạnh Hi Tông liên tưởng đến cục trưởng cục an ninh trước mặt là một người.



Nhưng đây chắc chắn là đáp án chính xác. Bởi vì chỉ có Mạnh Hi Tông mới có thể nói: “Cô có trung thành với loài người hay không thì có liên quan gì tới tôi?”



Cũng chỉ có Mạnh Hi Tông mới có thể cai quản đội quân cảnh và an ninh của thành phố bằng cách riêng của mình ‘lấy hung bạo trừ hung bạo’



“Nếu đã biết tôi là ai…” Anh ta bình tĩnh, kiêu ngạo nhìn Du Mặc Niên, “Định bắt giữ tôi sao?”



Du Mặc Niên nghiêm mặt nói: “Bất kể anh là ai, phạm pháp trong địa bàn tôi quản lý, tôi đều bắt giữ.”



Đội cảnh vệ xông tới, hai người bọn họ không hề chống cự mà để mặc cho cảnh vệ còng tay. Tô Di vẫn đang kinh ngạc nhìn, Mạnh Hi Tông lại như phát hiện điều đó liền đưa mắt về phía cô, nhưng cô không phát hiện ra được ý tứ gì trong ánh mắt anh.



Trái tim Tô Di trùng xuống --- thật sự không thể tin nổi, vì vậy anh ta mới muốn đào tạo cô thành lính đánh thuê sao?



Khó trách tại sao anh lại chọn cô --- có lẽ vì cô luôn miệng nói không muốn sống?



Đội cảnh vệ đẩy bọn họ vào trong một chiếc xe, lúc này vẻ mặt căng thẳng của Du Mặc Niên mới được thả lỏng.



Sau đó anh ta quay đầu về phía Tô Di, ánh mắt phức tạp: “Tô tiểu thư, chúng ta nói chuyện một chút.”