Kiêu Sủng

Chương 59 : Tên của anh

Ngày đăng: 17:28 19/04/20


Sáng sớm ngày hôm sau, khi Tô Di tỉnh lại, đúng lúc nhìn thấy Mạnh Hi Tông đẩy cửa phòng đi vào.



Anh mặc quần áo thể thao màu xám tro, gương mặt hơi ửng đỏ, trên trán cũng đổ đầy mồ hôi. Nhìn thấy Tô Di thì mở to hai mắt, ném khăn lông đang lau mồ hôi trên tay, đi vào phòng tắm.



Tô Di ngồi dậy, hơi ngượng ngùng. Dưới chăn là thân thể lõa lồ mệt mỏi. Tối hôm qua anh giày vò cô bao nhiêu lần, cô cũng nhớ không rõ. Anh cứ nghiệm chứng hết lần này đến lần khác, cái gì cũng thích làm đến cực hạn, chỉ là chưa chân chính chiếm hữu cô lần nữa thôi.



Cô chỉ nhớ được từ lúc anh ôm cô từ quán bar về, đôi mắt đen sâu lắng của anh như có ngọn lửa thiêu đốt. Mới vừa vào phòng ngủ, anh đã đè lên, cởi sạch quần áo của cô, lưu luyến hôn lên từng tấc da thịt.



Song, khi cô bị anh hôn đến ngực, nhột nên ho khan mấy tiếng, động tác anh dừng lại một chút, rồi sau đó cười tự giễu.



"Nắm chặt của anh đi" Anh nói, mặc dù thân mật như vậy không hề làm anh thỏa mãn.



Nhưng mấy ngày liên tiếp bay trong không gian, thêm lúc ở quán bar bị anh làm như vậy, kích thích cô đến tột cùng. Nên cô đã mệt mỏi rã rời từ lâu, lúc nắm của anh chẳng biết đã ngủ mất từ lúc nào.



Ngủ đến tận bây giờ mới thức.



Anh nhanh chóng đi ra khỏi nhà tắm, thấy cô ngồi trên giường, hai mắt đã tỉnh táo, chăn che hờ đôi tuyết trắng dưới bờ vai.



"Ừm" Anh ngồi xuống bên giường, ném khăn lông cho cô, ý bảo cô lau khô nước cho mình, nói một câu ý tại ngôn ngoại "Bởi vì Mèo con đã đốt lên ngọn lửa bất diệt"



Rõ ràng là anh hơi nóng rực rồi sao? Ánh mắt Tô Di không khỏi quét qua khăn tắm đang quấn bên hông của anh. Tinh lực đàn ông thật là dồi dào.



Anh mặc quần áo tử tế, lấy một chiếc lắc tinh xảo từ trong túi ra, vứt xuống trước mặt cô.



Cô cầm lên "Tặng em lắc đeo tay à?" Thật không giống như phong cách của anh chút nào.



Anh liếc nhìn cô một cái "Đó là máy theo dõi định vị tinh hệ. Mang trên tay, trong phạm vi 300 năm ánh sáng, anh có thể xác định được vị trí định vị của em."



Chiếc lắc làm từ bạch kim, được nạm đầy kim cương, không biết thiết bị định vị được giấu trong viên kim cương nào. Nhưng có thể làm dụng cụ quân sự tinh xảo đến như vậy, hiển nhiên phải tốn rất nhiều công phu.



"Đây chính là tự do có hạn ư?" Cô đeo chiếc lắc vào tay, nhưng vẫn cố ý khiêu khích.



Anh nghe vậy cười cười, chợt nằm đè xuống người cô, trong đôi mắt đen vô cùng nghiêm túc "Còn có thể thêm một chút giới hạn."



Mặc dù trong lòng rung động, nhưng cô vẫn hơi mất tự nhiên nói "Sau này em không thể đi một mình ra ngoài sao?"



Thế nhưng anh không có trả lời, coi như là thừa nhận.


"Em tự mình xem đi" Anh thấp giọng nói, mở một cặp văn kiện trên bàn ra. Khi Tô Di nhìn thấy những chữ viết trong cặp văn kiện thì không thể an vị nữa.



Đó là chữ Hán, những chữ hán được ghi ngay ngắn chỉnh tề. Những chữ đó viết rõ ràng "lịch sử", "văn hóa", "quân sự". Cô duỗi tay mở một sấp văn kiện ra, trong đó đầy tài liệu phân tích báo cáo về "những trang bị tốt".



"Cái này ... đến từ đâu?" Cô run giọng hỏi



"Còn nhớ tinh cầu cơ giới kia không?" Anh quan sát vẻ mặt chấn động của cô "Đây là tài liệu trong căn phòng dưới lòng đất hoàng cung của Hình Thương."



Cô mở đại một văn kiện ra, lại thấy được chữ "sử ký", thậm chí còn thấy được bản đồ thế giới. Cô chỉ cảm thấy vừa kích động vừa đau khổ, cuối cùng là Hình Thương làm sao phát hiện những thứ này? Nền văn minh cơ giới đầu tiên đã bị hủy diện kia, cuối cùng là có quan hệ gì với địa cầu?



Nhưng Mạnh Hi Tông, sao anh lại để cô tự mở những cái này ra?



"Hi Tông" Cô nhẹ nhàng gọi tên anh.



"Ừ"



"Cám ơn anh" Hốc mắt cô hơi cay, cám ơn anh đã giữ lại những thứ này, để cho em biết, địa cầu thật sự tồn tại. Nhưng nền văn minh cơ giới đã bị hủy, làm sao em có thể tìm được địa cầu?



Nhưng không sao, chỉ cần ở bên anh, dù kiếp này không tìm được địa cầu cũng được.



Cảm giác an toàn của anh cho em, dù cho không về nhà được, tựa như cũng không làm em khó chịu nữa.



Nhận thấy được sự thương cảm của cô, anh trầm mặc trong chốc lát, lại móc một thẻ bài kim loại trong cổ áo ra. Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của cô, anh đeo lên cho cô.



Mặt thẻ bài cũ kỹ nằm trên bộ ngực tuyết trắng của cô, càng lộ ra vẻ tang thương hơn. Ngón tay của anh nhẹ nhàng mơn trớn dọc theo thẻ bài, nói khẽ với cô "Mười năm trước, anh tỉnh lại ở một tinh cầu hoang vu, đầu óc trống rỗng, trên người chỉ có một thẻ bài này, trên đó khắc ba chữ "Mạnh Hi Tông"



Tô Di chưa từng nghe anh nói, cũng chưa từng nghe những người khác nhắc đến lai lịch của sỹ quan chỉ huy. Lúc này nghe anh nói 10 năm trước đột ngột tỉnh giấc, trong lòng không khỏi đau nhói, rồi lại cảm thấy mơ hồ có gì đó không đúng.



Đột nhiên tỉnh lại? Giống như cô ư?



Bắt gặp ánh mặt kinh ngạc của cô, anh cười tự giễu nói "Em biết ba chữ kia không?"



Tô Di gật đầu, viết ba chữ "Mạnh Hi Tông" theo chữ viết Liên Minh trong không trung.



"Không" Anh bỗng nhiên nắm lấy ngón tay của cô, từ từ viết vào không trung, một đường ngang, rồi thẳng, rồi ngang "Viết chữ Mạnh như vậy."



Sắc mặt cô biến đổi kịch liệt, mà anh vẫn nắm chặt bàn tay đang run rẩy của cô, kiên định viết tiếp "...Hi Tông"