Kim Bài Trợ Lý

Chương 11 :

Ngày đăng: 13:57 18/04/20


Tiêu Nghị hâm mộ nhìn Ninh Á Tình, nghĩ thầm nhân gia cũng hảo muốn bị nam thần chảy nước mũi lên mặt…



“Hảo, lần cuối cùng này chúng ta qua!” Đạo diễn nói “Thái dương xuống núi, có quay cũng không được!”



Một lần cuối cùng, Tiêu Nghị đã không có tâm tình nhìn, vẫn luôn sợ hãi Lô Chu biết đầu đề hôm nay tất cả nói chuyện của y, hoàn hảo ngày mai Đỗ Mai tới đây, quay ngoại cảnh xong trở về thì tốt rồi.



Lô Chu đánh hắt xì lên xe, Tiêu Nghị lo lắng nói “Như thế nào nghiêm trọng như thế?”



“Tối hôm qua ngủ không ngon.” Lô Chu nói “Có thuo16c cảm mạo không? Ngủ một giấc thì tốt rồi.”



“Hôm nay thực xin lỗi!” Thanh âm Lô Chu có chút ách, hướng mọi người nói.



“Không có vấn đề gì.” Quản lý cười nói.



“Không quan hệ!” Đạo diễn nói “Quay rất tốt!”



Lô Chu chui lên xe tháo trang sức, ở trên xe dựa vào, trở lại khách sạn ẩm ướt phía sau núi, mở điều hòa, Tiêu Nghị đi xuống nấu cơm, quản lý kêu hắn hắn làm chút cháo gừng, vài cá nhân cũng bị cảm, một người một chén canh gừng, Tiêu Nghị đem cháo bưng lên đi đặt ở trong phòng Lô Chu, đến cách vách gọi điện thoại cho Đỗ Mai, Đỗ Mai có khả năng đang trên máy bay, di động tắt máy, trong công ty Lâm Nghiêu tiếp điện thoại, kêu hắn không cần lo lắng, Đỗ Mai đã đi thu thập cục diện rối rắm.



Tiêu Nghị khi trở về thấy Lô Chu ngồi uống cháo hỏi “Hôm nay không tắm rửa.”



“Ngô.” Lô Chu bộ dáng ốm yếu, như lão hổ nói “Cậu đi ăn cơm đi.”



“Đỗ tổng tối nay đến đây.” Tiêu Nghị nói.



“Biết .” Lô Chu đáp.



Lô Chu uống xong cháo, uống một viên thuốc cảm mạo, ngã đầu ngủ, Tiêu Nghị sợ y nửa đêm phát sốt, liền dọn đến trong phòng ngã ra đất nghỉ, rót cho y ly nước, nằm xuống tại chỗ.



Nửa đêm 2-3 giờ, hắn nghe được hành lang có tiếng nói, liền mơ mơ màng màng tỉnh, mắt nhìn di động, đứng lên sờ sờ trán Lô Chu, không phát sốt, Tiêu Nghị liền tiến vào ổ chăn xoát di động, Skype, Weibo, tất cả đều mắng Lô Chu, mỗi khi có nghệ nghĩ xuất phách chân (ngoại tình), chia tay, ly hôn, chính là một hồi bát quái thịnh yến.



“Hôm nay có gió sao.” Lô Chu thình lình hỏi trong bóng tối.



Tiêu Nghị hoảng sợ, không nghĩ tới Lô Chu cũng tỉnh, đứng lên hỏi “Có đỡ hơn không?”



Lô Chu mở đèn nói “Vừa rồi ai ở bên ngoài đảo đi đảo lại .”



Tiêu Nghị nói “Không biết… Có thể là tổ ánh sáng.”



Lô Chu nói “Ban ngày không hảo hảo diễn, buổi tối người chết ầm ĩ.”



Lô Chu nằm, cuốn chăn, từ ổ chăn vươn ra đầu nhím lộn xộn, Tiêu Nghị hỏi “Uống nước không?”
“Lấy a!” Lô Chu nói.



Tiêu Nghị phải đưa cho y, đưa di động qua, một tay tiếp tục tay lái, Lô Chu nói “Cậu chuyên tâm lái xe.”



Tiêu Nghị nói “Buổi tối không bật đèn, chơi di động không tốt…”



Lô Chu không để ý tới hắn, bỏ thẻ của mình vào, Tiêu Nghị thầm nghĩ xong đời, cái này chết chắc rồi, cũng không cầu nguyện anh chơi game đi, chơi game thật khá… Kết quả Lô Chu một tay cầm di động, lên Weibo.



Tiêu Nghị bắt đầu bi ai cho mình.



“Cậu…” Thanh âm của Lô Chu có chút khác thường.



“A?” Tiêu Nghị nói: “Chu ca… Làm sao vậy?”



“Không có gì.” Thanh âm của Lô Chu nháy mắt lạnh băng “Cậu lái xe đi.”



Lô Chu thâm hút một hơi, Tiêu Nghị toàn thân đều phát run nhưng hắn không thể không lái xe, đi đường cao tốc rất nguy hiểm, hắn trước kia cơ hồ không có lái xe, huống chi lên cao tốc? Trong thành thị thì hoàn hảo, hiện tại lại giữa mưa trơn trượt.



“Dừng xe, tôi mở ra.” Lô Chu nói.



“Không được.” Tiêu Nghị nói.



“Cậu còn dám phản kháng tôi!” Lô Chu giận dữ hét.



Tiêu Nghị không nói lời nào, coi như nghe không được, đèn xe trong bóng đêm chiếu xuất hai luồng ánh sáng vàng, Lô Chu ném di động quát “Dừng xe cho tôi!”



Tiêu Nghị nói “Cao tốc như thế nào dừng? ! Tìm trạm xăng mới lách sang bên chứ!”



Di động không biết bị Lô Chu ném đi nơi nào, Tiêu Nghị lo lắng từ sau kính nhìn Lô Chu, chỗ ngồi phía sau lại truyền đến một thanh âm, hiển nhiên là Lô Chu không biết đập cái gì.



Tiêu Nghị run run dừng lại ven đường, Lô Chu xuống xe liền đến kéo cửa ghế lái, Tiêu Nghị lập tức đem xe chìa khóa rút, từ ghế lái đi xuống. Lô Chu từ phía trước tha một vòng lại đây, Tiêu Nghị theo bản năng nghĩ thầm xong, cái này Lô Chu nhất định phải lấy mình cho hết giận.



“Cái chìa khóa đâu?” Lô Chu hắc mặt nói.



Không trung bay mưa phùn, mùa đông mưa lạnh như băng, gió lạnh thấu xương, Tiêu Nghị đem chìa khóa thu hồi nói “Không thể để cho anh lái xe. Đỗ tổng nói Đỗ tổng không cho anh lái xe, sợ anh xúc động!”



“Đưa chìa khóa cho tôi!” Lô Chu giận dữ hét.



Lô Chu đẩy Tiêu Nghị một phen, Tiêu Nghị ngã sấp xuống , Lô Chu kéo áo hắn quát “Cậu đã sớm biết! Vô liêm sỉ! Toàn bộ đoàn phim đều chê cười tôi!”