Kim Bài Trợ Lý
Chương 12 :
Ngày đăng: 13:57 18/04/20
“Đỗ tổng nói! Đỗ tổng kêu tôi không cần nói cho anh biết…” Tiêu Nghị nói “Không muốn ảnh hưởng anh diễn…”
Lô Chu phẫn nộ hiển nhiên vô pháp khống chế, kéo áo Tiêu Nghị, đem hắn áp trên cửa xe, đầu Tiêu Nghị hung hăng đụng cửa xe một chút nhất thời thiên toàn địa chuyển. Mới vừa rồi bị Lô Chu đẩy ngã sấp xuống, khuỷu tay còn trầy da, vẫn luôn đổ máu.
Lô Chu quát “Đưa chìa khóa cho tôi!”
Ngay sau đó, Tiêu Nghị cũng không biết chỗ nào có khí lực, đột nhiên rối rắm, hướng Lô Chu quát “Không đưa ——!”
Hắn biết thời gian này đưa chìa khóa cho Lô Chu, Lô Chu khẳng định sẽ ở trên đường cao tốc đua xe, trong lúc nhất thời khống chế không được xúc động, vạn nhất gặp chuyện không may liền phiền toái. Lô Chu bị Tiêu Nghị rống, nhất thời liền ngây ngẩn cả người.
Tiêu Nghị hung hăng đẩy ra Lô Chu, ngay sau đó đạp y một cước.
“Cậu dám đánh tôi? !” Lô Chu quát “Cậu cút cho tôi! Cậu bị đuổi việc !”
Tiêu Nghị cũng quát “Anh có tin lão tử lái xe nghiền chết anh không!”
Tiêu Nghị lảo đảo đứng lên, rớt ra cửa xe, Lô Chu nhất thời cả kinh, theo bản năng trốn vào ven đường, Tiêu Nghị lại đem xe đi.
Dư lại Lô Chu đứng ở trong mưa.
Lô Chu: “…”
Lô Chu lần đầu tiên trong đời bị người khác đối đãi như vậy, ngược lại nói không ra lời, nghĩ nghĩ, đột nhiên có loại cảm giác hoang đường.
“Hảo, thực hảo.” Lô Chu hướng phía trong bóng tối hét lớn “Cút cho tôi!”
Một lát sau, đèn dưới đuôi xe lóe ra, SUV chậm rãi rút lui về.
Cửa xe mở ra, Tiêu Nghị mở ra cửa ghế lái, nhìn Lô Chu liếc mắt một cái.
Mưa càng lớn, hai người trầm mặc.
“Lên xe đi.” Tiêu Nghị nói.
Lô Chu xúc động, trong nháy mắt cũng bộc phát, kỳ thật chuyện này cùng Tiêu Nghị căn bản không quan hệ, nhưng hắn xui xẻo nhất, ở phía sau bị trút giận mà thôi.
Lô Chu lên xe, động tác Tiêu Nghị rất kỳ quái, lái xe thực cương nhưng lại thở gấp, Lô Chu nhìn Tiêu Nghị liếc mắt một cái nhìn thấy trên mặt của hắn có nước mắt.
“Cậu có phải nam nhân không.” Lô Chu khó có thể tin nói “Cái này khóc?”
“Anh nói thực xin lỗi.” Tiêu Nghị một bên phát run, một bên lái xe vừa nói “Anh nói thực xin lỗi, tôi sẽ tha thứ cho anh…”
“Hảo hảo.” Lô Chu nói “Là tôi không khống chế được, không nên phát hỏa.”
Tiêu Nghị trên mặt tất cả đều là nước mắt nói “Ân.”
Lô Chu không nói chuyện, quay đầu nhìn Tiêu Nghị, Tiêu Nghị cũng không nghĩ tới mình cư nhiên khóc, cảm giác đã thật lâu không khóc, buồn bực gào khan không tính, tốt nghiệp khóc lớn một hồi, 4-5 năm không khóc rồi.
Đỗ Mai nói “Không cho cậu hôn môi thân mặt.”
Đỗ Mai vẻ mặt bất đắc dĩ, Lô Chu nói “Quên đi, cứ như vậy đi, ngày mai còn phải quay.”
Đỗ Mai nó: “Kịch bản đã trọn nhưng có chút vấn đề, giám chế kêu biên kịch sửa chữa, có thể nghỉ ngơi một ngày.”
Tiêu Nghị nghe nói như thế quả thực chính là khô cạn lâu gặp sương ngọt.
“Phóng phóng phóng… Nghỉ?” Tiêu Nghị thậm chí hoài nghi mình nghe lầm.
“Vất vả rồi.” Đỗ Mai nói “Ngày mai nghỉ, kêu Lô Chu mang cậu đi chơi.”
Tiêu Nghị nhất thời hai mắt biến thành màu đen, trước kia một tuần nghỉ một ngày, hắn cư nhiên không quý trọng, còn ngại ít! Hiện tại nghe được nghỉ hoàn toàn đã không thể tin được lỗ tai của mình .
Ban đêm có Đỗ Mai ở đây, trấn an Lô Chu, Tiêu Nghị đã không lo lắng, sáng ngày thứ hai, Tiêu Nghị còn đang ngủ, một tiếng đập cửa thô bạo vang lên .
Lô Chu mặc quần lót, đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn.
“A.” Tiêu Nghị mặc quần tam giác, hai mắt xoay vòng.
Tiêu Nghị: @[email protected]?
Lô Chu chỉa chỉa đồng hồ trên tay, Tiêu Nghị hơi chút thanh tỉnh, nghĩ thầm sáng sớm rời giường như thế nào còn nhớ rõ đeo đồng hồ a, rời giường đặc biệt mang lại đây đe dọa tôi sao?
Tiêu Nghị: “Làm chi?”
Lô Chu ở trong hành lang giận dữ hét “Mấy giờ a! Còn ngủ! Có phải muốn cuốn gói không!”
Đối diện cách đó không xa mở cửa, Lô Chu lập tức đem Tiêu Nghị đẩy mạnh vào phòng, né vào.
Tiêu Nghị chảy nước miếng, tựa vào trên ghế sa lông, còn đắm chìm trong mộng làm đại minh tinh, bởi vì làm thi thể pháo hôi cho Lô Chu, mà ở trước màn ảnh triển lãm biểu tình phong phú, thân thủ nhanh nhẹn—— Tiêu Nghị đồng học bị một vị sản xuất tuệ nhãn nhìn trúng, vì thế đảm nhiệm một vai phụ, kết quả điện ảnh bạo hồng, Tiêu Nghị nước lên thì thuyền lên, bắt đầu đảm nhiệm nhân vật chính, một đường gập ghềnh nhấp nhô, cuối cùng được vòng nguyệt quế của ảnh đế, phủng tiểu kim nhân, tay trái ôm Ninh Á Tình, tay phải ôm Trương Hân Nhiên, ở Oscar lấy được giải thưởng phát biểu cảm nghĩ…
“Cám ơn trợ lý Lô Chu của tôi! Không có anh ấy, tôi không có hôm nay…”
Từ từ, giống như có cái gì không đúng.
“Hôm nay không phải nghỉ sao?” Tiêu Nghị cố gắng làm cho hai mắt khôi phục tiêu điểm, trước mặt Lô Chu tay chân dài, trong ngực rắn chắc, chân vểnh, vẻ mặt chết lặng nhìn Tiêu Nghị.
“Nghỉ chính là tôi.” Lô Chu nói “Tôi còn sống, cậu nghỉ cái gì?”
Tiêu Nghị: “…”
“Hảo.” Tiêu Nghị nói “Bệ hạ có cái gì phân phó, nô tài đi làm.”
Lô Chu không kiên nhẫn nói “Nhanh đánh răng rửa mặt! Ăn cơm trưa! Đang suy nghĩ gì!”