Kim Bài Trợ Lý

Chương 13 :

Ngày đăng: 13:57 18/04/20


Giữa trưa 12 giờ, Lô Chu mặc tây trang, dáng người phẳng phiu, từ trong khách sạn đi ra, Tiêu Nghị ngáp dài, đội mũ lưỡi trai, ngồi trên ghế lái lái xe cho Lô Chu, tới trước phố Vạn Thịnh đi ăn cơm, Tiêu Nghị nói “Hôm nay muốn làm gì.”



“Trốn người.” Lô Chu đeo lên kính râm nói “Thuận tiện đi tham ban.”



“A?” Tiêu Nghị nghĩ thầm anh cư nhiên cũng muốn nịnh bợ người, Lô Chu lại nói “Câu oán thầm tôi cái gì?”



Tiêu Nghị “Không không.”



Lô Chu hung tợn nói “Lô Chu lại muốn đi ôm đùi?”



Tiêu Nghị lập tức làm động tác hư (than từ, biểu thị sự ngăn ngừa hay xua đuổi), e sợ thanh âm quá lớn bị người chung quanh nghe thấy được, Lô Chu nói “Đi xếp hàng, 12 cái bánh, 10 gói, giữ lại 2 cái mình ăn.”



Tiêu Nghị ngửi được mùi, vì thế đi xếp hàng mua cho Lô Chu 2 cái bánh cà rốt, Lô Chu lại không ăn, một cái khác cũng cho Tiêu Nghị ăn nói “Trở về nói với Đỗ tổng, tôi mang cậu đi chơi.”



Tiêu Nghị “…”



Tiêu Nghị còn tưởng rằng hôm nay Lô Chu ít nhất sẽ dẫn hắn đi phố Quảng Châu một chút hoặc tới địa phương khác ngao du, cư nhiên cái này tính là dẫn hắn đi chơi, bất quá cũng tốt… Lão bản mang công nhân đi chơi, cũng không thể quá nghiêm khắc, một lát sau bọn họ ăn cơm trưa, Lô Chu lấy ra di động mới, là ngày hôm qua Đỗ Mai mang tới cho y, gọi điện thoại, lại thúc Tiêu Nghị lái xe đi.



Bọn họ đến Tần Vương Cung, Lô Chu một bên gọi điện thoại một bên tìm đoàn phim, bảo an kêu bọn họ đi vào, Tiêu Nghị đi theo phía sau, nghĩ thầm anh muốn tham ban ai? Kết quả đi vào, gặp phải một nhóm người đang đóng phim.



Tiêu Nghị: “! ! !”



Lô Chu đến trường quay, nháy mắt người chung quanh đều lại đây, Lô Chu cùng bọn họ cười chào hỏi, thuận tiện đưa bánh cho đạo diễn, Tiêu Nghị trợn tròn mắt, nhìn thấy hiện trường quay phim, một nam minh tinh đang giơ tay, cùng nam phụ nói nói cười cười.



Ảnh đế? ! Đó là ảnh đế sao? !



Tiêu Nghị nhất thời liền muốn kêu to ảnh đế! Cầm giải thưởng Kim Kê cùng giải thưởng nam chính xuất sắc nhất điện ảnh quốc tế Venice hai lần ảnh đế Lê Trường Chinh a a a!



Trong đầu Tiêu Nghị tất cả đều là a a a a oa oa oa, Lô Chu nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nghiến răng nghiến lợi nói “Cậu không muốn sống chăng…”



Tiêu Nghị lập tức lấy lại tinh thần, Lô Chu lại thay đổi gương mặt cười nói “Đúng vậy, trợ lý của tôi.”



Tiêu Nghị lập tức cùng nữ hài tử trước mặt bắt tay, vài người cười nói “Còn tưởng rằng là tân nhân công ty của các cậu.”



“Xin chào… Xin chào, xin chào.” Tiêu Nghị nhất thời thụ sủng nhược kinh nói.



“XIn chào thủ trưởng a.” Đạo diễn trêu ghẹo.



Nhất thời toàn bộ cười gục xuống, Tiêu Nghị thần tình hắc tuyến, cảm giác Lô Chu nổi gân xanh, nếu không phải ở trường quay, Lô Chu khẳng định sẽ dùng một quyền đá Tiêu Nghị bay đến Hollywood.



“Đến, Tiêu Nghị cậu đi theo tôi nha.” Tuyên truyền là một nữ sinh nói “Tôi tên Lý Diệp, cậu kêu tôi là Lý tỷ.”



“Chào Lý tỷ.” Tiêu Nghị khúm núm nói “Tôi vừa rồi nhìn thấy ảnh đế, có chút kinh hách quá độ.”



“Em muốn chữ ký không?” Lý Diệp ngược lại thực sảng khoái, tùy tay kéo cánh tay của hắn nói “Đợi tỷ chỉnh lý cho em.”




Tiêu Nghị biết Lô Chu thực thích vậy, chỉ cần là chân chính quan tâm y, y cũng chỉ nói miệng, vô luận như thế nào chọc tới y, chỉ cần đừng đụng tới điểm mấu chốt là được, Lô Chu cũng sẽ không trở mặt.



Có lẽ Lô Chu khi còn bé cũng có chút ít được yêu đi.



Lô Chu nghiêm mặt nói “Tôi phải giải thích cho cậu, miễn cho cậu đi ra ngoài nói hưu nói vượn.”



Tiêu Nghị nói “Tôi chưa bao giờ nói lung tung… Anh đừng phiền fan của anh, tâm tình không tốt anh trực tiếp đánh tôi.”



“Nào dám!” Lô Chu nói “Sẽ đánh cậu khóc, hình tượng của lão tử sẽ không có!”



Tiêu Nghị: “…”



Tiêu Nghị thần tình đỏ bừng bị Lô Chu phun tào, nghĩ thầm chuyện khóc kia nhất định sẽ trở thành lịch sử bị tô đen cả đời.



Lô Chu vừa đi vừa nói “Không phải phiền fan, tôi muốn cho họ lý trí chút.”



Này kỳ thật là một mệnh đề khó giải, Lô Chu còn nói “Cậu cũng là fan, cậu yêu tôi cái gì? Nói.”



Tiêu Nghị nói “Anh diễn trò, thật sự thực xinh đẹp, phim sến đều có thể bị anh cứu trở về, ngay từ đầu tôi thích anh chính là bởi vì anh trình diễn tốt.”



Lô Chu nói “Thì đúng, hiểu sao? Không nói phim dở hay không, tôi hy vọng tiểu hài tử nhìn thấy tôi diễn là được, xem xong rồi hảo hảo học tập, mỗi ngày hướng về phía trước, không đề cập tới mấy bài hát ngốc nghếch.”



Tiêu Nghị có chút kinh ngạc, Lô Chu chỉ tay về phía quán ăn nhỏ kêu hắn đi mua đồ uống, Tiêu Nghị mua về, Lô Chu uống lại khoát tay nói “Lời này đừng nói ra ngoài.”



Tiêu Nghị nói “Tôi có thể xin chữ kí của anh không, Chu ca.”



Lô Chu cầm bút, nhìn Tiêu Nghị một hồi, hướng phía trên mặt của hắn đặt bút.



Tiêu Nghị: “…”



Lô Chu chính là làm bộ muốn ký, muốn chỉnh hắn, còn không có đụng tới mặt của Tiêu Nghị đã thu bút về, Tiêu Nghị dở khóc dở cười, Lô Chu nói “Tìm ảnh đế của cậu đi.”



Không cần nhỏ mọn như vậy chứ, Tiêu Nghị nghĩ thầm, đuổi theo Lô Chu.



Cùng ngày sau bữa cơm chiều trở về, Tiêu Nghị dừng xe đến chỗ ngồi phía sau đi lấy đồ, Lô Chu xuống xe, trước khi xuống xe ngắm ghế điều liếc mắt một cái, đem chữ kí của Lê Trường Chinh nhặt lên, đi ra ngoài, thuận tay hướng thùng rác ở chỗ ngoặt ném xuống. Tiêu Nghị về khách sạn đột nhiên nhớ tới chữ kí của Lê Trường Chinh, đi tìm trong xe.



Tìm nửa ngày không tìm được, Tiêu Nghị khóc không ra nước mắt, liền như vậy không có sao? Đi đâu?



Tiêu Nghị cúi đầu lên lầu, kết quả từ trên thang lầu nhìn thấy trong thùng rác ngoài hành lang trong có một góc ảnh chụp. Hắn thật cẩn thận rút ra ảnh chụp, phát hiện trên mặt Lê Trường Chinh xuất hiện vô số dấu chân khi Tiêu Nghị nhấn ga, phía dưới viết: “Đưa cho Tiêu Nghị.”



Tiêu Nghị: “…”



Tiêu Nghị nổi gân xanh trên trán, điên cuồng oán thầm Lô Chu, cầm ảnh chụp lên.