Kim Bài Trợ Lý

Chương 17 :

Ngày đăng: 13:57 18/04/20


Lô Chu đi theo Tiêu Nghị, một đường thanh thản đến trước quầy lễ tân.



Tiêu Nghị nói “Xin chào, tôi là Tiêu Nghị.”



Lô Chu “Xin chào, tôi là mã tử của Tiêu tổng.”



Tiêu Nghị: “…”



Tiêu Nghị nhìn Lô Chu, Lô Chu chỉ ý bảo hắn cút qua một bên, tiến lên nói “Tiêu tổng chúng tôi đến tìm phu nhân, xin hỏi cái kia ai… Bạn gái của cậu gọi là gì?”



Tiêu Nghị nói tên bạn gái.



“Cô ấy đã từ chức.” Tiểu muội nói “Tôi nhớ rõ anh! Anh lần trước còn hát ở cuộc họp thường niên của chúng tôi! Anh ca hát hảo hảo nghe a!”



“A?” Tiêu Nghị nhất thời bối rối “Đi khi nào?”



Tiểu muội quầy lễ tân nói “Đi đã ba tháng .”



Tiêu Nghị: “…”



“Ai!” Lô Chu kinh ngạc nói “Tiêu tổng, phu nhân từ chức sao? Làm như thế nào?”



Tiểu muội: “…”



Tiêu Nghị: “A, như thế nào sẽ? Như thế nào đi rồi a…”



Tiêu Nghị đã có điểm bối rối, Lô Chu thiếu chút nữa bị Tiêu Nghị làm tức chết, giận dữ hét “Hỏi điện thoại a!”



Tiểu muội: “… … …”



Tiểu muội quầy lễ tân nhìn hoa trên tay trái Tiêu Nghị, lại nhìn hộp châu báu trên tay trái.



“Cô ấy đi đâu, có thể nói cho tôi biết không.” Tiêu Nghị nói.



“Cô ấy nói cô ấy về quê kết hôn.” Tiểu muội đáp.



Ông một tiếng, Tiêu Nghị giống như gặp tình thiên phích lịch.



“Có điện thoại không?” Tiêu Nghị hỏi.



Tiểu muội nói “Có cô ấy có số mới.”



Tiểu muội cầm tờ giấy, đem số điện thoại mới của bạn gái viết cho Tiêu Nghị.



Lô Chu đem kính râm tháo xuống, hướng tiểu muội nói “Đến, nhìn mắt tôi.”



Ánh mắt Lô Chu ôn nhu kiên định, ẩn tình đưa tình, già trẻ hàm nghi, nam nữ thông sát.



“Tôi chính là Lô Chu, trả lời một vấn đề của tôi, không nên gạt tôi…”



Tiểu muội: “… … … … … … … … …”



Lô Chu: “Bạn gái cậu ta có phải kỳ thật không từ chức, chính là không muốn gặp cậu ta…”



Tiểu muội: “A ——! A ————! A a a a ——! ! ! Lô Chu a ——! ! Thần tượng a ——! !”




Bạn gái nói “Năm sau, anh tới sao?”



Tiêu Nghị nói “Anh không tới, anh đưa quà cho em.”



Bạn gái nói “Cám ơn, thỏ tư cơ, em tin anh vẫn có thể trở nên nổi bật, nhưng em không muốn ở Bắc Kinh phiêu xuống, trưởng thành, trong nhà cũng thúc em kết hôn.”



“Ân.” Tiêu Nghị cười cười nói “Chúc em hạnh phúc.”



“Anh cũng vậy.” Bạn gái nói “Hảo hảo công tác, cố lên.”



Tiêu Nghị cúp điện thoại, Lô Chu giống như không biết mà nhìn Tiêu Nghị.



Tiêu Nghị nghĩ nghĩ, mở ra phần mềm cắt nối, lấy ra video hắn cùng bạn gái trước kia quay, hắn làm MV này đã lâu rồi, đã từng nghĩ một ngày kia, có thể dùng để cầu hôn, hiện tại có thể sửa sửa, làm quà đính hôn cho cô ấy.



Toàn bộ đều là cô ấy, mà Tiêu Nghị lại thủy chung là người cầm máy quay, cô ấy khi thì cười vui, khi thì ưu thương, Tiêu Nghị một bên nhìn tình yêu của họ, một bên hát nhạc, hắn nâng lên máy tính muốn đi lên lầu, Lô Chu lại nói “Tôi cho cậu đi lên sao?”



Tiêu Nghị: “Tôi có thể ở trong này hát sao?”



“Tùy cậu.” Lô Chu lãnh đạm nói “Cậu không có cốt khí ngu xuẩn.”



Tiêu Nghị không nói gì, mở ra âm nhạc, hát một khúc 《 Tả nhất thủ ca 》 cho bạn gái, bận rộn đến chạng vạng, phát MV lên như trút được gánh nặng. Mở Weibo của mình, phát hiện có mấy trăm fan.



Tiêu Nghị: “…”



Tiêu Nghị nhất thời đã bị kinh hách, kỳ thật hắn trước kia cũng có rất nhiều fan, tuy rằng không giống Lô Chu có mấy ngàn vạn fan, nhưng là có mấy ngàn fan, chính là thích hắn ca, bạn gái có ý kiến, Tiêu Nghị liền khóa Weibo



Hiện tại cơ hồ không ai biết xảy ra chuyện gì? Tiêu Nghị mắt nhìn fan, lại cũng không phải fan cương thi, đột nhiên nghĩ đến duy nhất một khả năng —— hắn mở Weibo của Lô Chu, phát hiện quan hệ từ đã đóng biến thành fan của nhau.



Tiêu Nghị: “! ! ! !”



Lô Chu còn đang gian nan suy xét cái gì, Tiêu Nghị vừa muốn mở miệng, Lô Chu liền nói “Câm miệng.”



Tiêu Nghị đành phải câm miệng, nháy mắt chia tay mang đến buồn bực, bị fan của Lô Chu hòa tan không ít, hắn cười lên Weibo, đại khái lên lật vài trang, về sau muốn hảo hảo sinh hoạt.



Cửa ải cuối năm gần tới, Tiêu Nghị chỉnh lý tâm tình, dần dần tốt lên, ngày hôm sau, hắn thu thập mấy bảng tán loạn của Lô Chu, nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, Lô Chu hảo có tiền!



Mở trang viên rượu đỏ Sơn Đông Bồng Lai, năm đầu tiến tổ một phim truyền hình, cùng với một bằng hữu làm đạo diễn mở nhà hàng trà băng chuyền, còn đầu tư một khách sạn nghệ thuật cao đoan đại khí thượng! !



Này đó đã vượt xa năng lực tính tiền của Tiêu Nghị, Lô Chu rõ ràng là đối với mình sinh hoạt rất có quy hoạch, vả lại biết phòng ngừa chu đáo, cho dù y không quay phim, đầu tư tiền sinh tiền, hẳn là cũng đủ để y ăn cả đời. Nhưng làm Tiêu Nghị càng khiếp sợ chính là: Trong báo cáo còn mang theo một phần hạng mục công ích. Lô Chu giúp đỡ một ít khu ở Tứ Xuyên, xây 2 trường học, cùng với cho rất nhiều trường tiểu học học thanh nhạc cùng hình thể, nhiều phòng học truyền thông!



Hai mắt Tiêu Nghị nổi sao, cảm thấy Lô Chu không hổ là nam thần, nhưng nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa nói với bất luận kẻ nào mình quyên góp ra ngoài.



Tiêu Nghị lấy điện thoại di động ra, chụp lại hạng mục công ích kia.



Hắn quyết định bỏ vào điện thoại di động của mình, về sau chỉ cần Lô Chu phát hỏa, hắn nản lòng thoái chí muốn không làm thì lấy ra nhìn.



Như vậy hình tượng của nam thần có thể thủy chung bảo trì tại 99999999 %, sẽ không làm hắn mệt không yêu.



Mẹ của Tiêu Nghị gọi điện thoại đến, theo thường lệ là hỏi hắn năm nay có trở về nhà đón năm mới không, Tiêu Nghị nghĩ nghĩ, nói cho người nhà rằng mình sẽ cùng với lão bản thương lượng một chút, xem có xin phép được không.



28 cũng không cần tới công ty, so với rất nhiều quản lý trong công ty năm mới cơ hồ không quen nghỉ, Lô Chu vẫn tương đối thanh nhàn, thứ nhất tuổi tác không thể so với tiểu sinh 17-18 tuổi mới xuất đạo, thứ hai y đang lúc hồng, có đi hay không đều không hề gì.



Vì thế Tiêu Nghị chuẩn bị nghỉ đông, cũng có kế hoạch muốn đi đâu chơi một chút.