Kim Bài Trợ Lý
Chương 24 :
Ngày đăng: 13:57 18/04/20
Tiêu Nghị chỉ cần viết hai bài, một là 《 Phong phiêu nhứ 》 , một là 《 Thặng nam thời đại 》 , đều là bài hát nhân vật của Lô Chu, đến lúc đó nhìn chất lượng quyết định, chất lượng tốt, nói không chừng sẽ mời ca sĩ nổi tiếng đến hát, cũng được làm ca khúc chủ đề.
Đỗ Mai giống như không quá tin tưởng Tiêu Nghị có thể viết ca khúc hay, trên thực tế ngay cả Tiêu Nghị cũng không tin. Từ năm nhất đại học, hắn không còn có sáng tác gì, duy nhất một ca khúc 《 Niên hoa 》, cũng chính là ca khúc cùng Đỗ Mã qua nhiều năm như vậy còn nhớ rõ, hát dưới tuyết, cũng chỉ là lúc còn trẻ lông bông, linh cảm ngay lập tức tới.
Nhưng dàn nhạc của bọn họ hát ở Lệ Giang, hát trong khải hoàn, hát sau biển, tại rất nhiều địa phương đều hát qua, đều không có làm bài hát này nổi danh.
Tiêu Nghị cảm thấy mình rốt cuộc không viết ra được, loại cảm giác này làm hắn phi thường khủng hoảng cùng buồn rầu. Hắn biết nhất định là Lô Chu hướng Đỗ Mai đề cử hắn, Lô Chu dìu dắt hắn, quan tâm hắn, vả lại vô điều kiện, sử dụng phương thức độc đáo của Lô Chu.
Cuối tầng trệt, cửa sổ sát đất nơi này là nơi tốt nhất nhìn ra được phong cảnh bên ngoài, bình thường không ai sử dụng, chỉ có một mình Tiêu Nghị, nhìn ngoài cửa sổ. Hắn tràn ngập áy náy, cảm kích, rồi lại sợ mình vô pháp hoàn thành kỳ vọng cao của y, gánh nặng như thế Tiêu Nghị vô pháp thừa nhận.
Hắn trầm mặc một khắc, vừa xót xa trong lòng lại ngọt ngào, nghĩ nghĩ, nếu Lô Chu nói như vậy, coi như viết ca khúc cho thần tượng mình đi, đến đây đi, tôi tiếp nhận khiêu chiến.
Hắn ở trong đầu chỉnh lý tri thức tương quan âm nhạc nhiều năm bị quên đi, nghiêm túc nhìn kịch bản một lần, hai ca khúc này nhất định phải phù hợp với phong cách từng người trong hai bộ phim… 《 Thặng nam thời đại 》, Lô Chu là một tiểu nam nhân nghiêm túc kiên định, tựa như chính Tiêu Nghị mất phương hướng trong đô thị.
Y mê man, bần cùng, mệt đến muốn chết muốn sống, bắc phiêu nhiều năm lại chưa thành gia lập nghiệp, y chờ mong một hồi ái tình nhưng đối tượng ái tình lại cao không thể leo tới…
Ngày đầu tiên đi qua, Tiêu Nghị còn nhìn kịch bản, cân nhắc nhân vật của Lô Chu.
Hắn thì thào hừ vài câu, đi đến đàn dương cầm bên cạnh, đàn vài âm phù, thanh âm của đàn dương cầm trống trải bên trong hơn nữa còn chói tai.
Ngày hôm sau, ngày thứ ba, Tiêu Nghị viết rồi sửa, sửa rồi viết, mỏi mệt bất kham, tổng cảm thấy như thế nào đều không đúng. Hắn thay đổi ca khúc, bắt đầu nghĩ đến nhân vật trong 《 Phong phiêu nhứ 》, khi thì như chiếc võng, không có đầu mối.
Tiêu Nghị quả thực muốn điên rồi, hắn rất sợ Lô Chu thất vọng nhưng càng sợ hắn thất vọng, mình lại càng là thúc thủ phược chân, cái gì đều không nghĩ ra được.
“A a a ——” Tinh thần của Tiêu Nghị quả thực rất tồi tệ, trong ba ngày này, hắn ăn ở công ty, mỗi ngày có người tới quét tước, hắn không thấy được Lô Chu nhưng trong đầu tất cả đều là y, Tiêu Nghị mỗi khi xoát Weibo của y đều sẽ cảm thấy trong lòng phi thường khó chịu.
“Tôi làm không được…” Tiêu Nghị nói, hắn cảm thấy mình sắp khóc.
Tiêu Nghị giống con thỏ tư cơ không khí lực, gục xuống bàn.
Lại một ngày đi qua, Tiêu Nghị cảm thấy làm như thế nào đều không thích hợp, ca khúc hắn cũng không muốn viết, chỉ muốn cùng Lô Chu trò chuyện, cho dù bị y mắng vài câu cũng tốt, tâm tình đều sẽ tốt hơn.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, 9 giờ rưỡi tới, hắn không biết Lô Chu ngủ chưa, quay phim nhất định mệt chết đi, trở về liền ngủ, thậm chí Lô Chu căn bản sẽ không để ý hắn. Tiêu Nghị nhìn số điện thoại di động có tên của Lô Chu, muốn gọi điện thoại cho y, lại chậm chạp không ấn xuống, Lô Chu không có ở đây thật giống như thiếu cái gì, toàn bộ thế giới đều trở nên không giống.
Hắn liều mạng muốn vì Lô Chu làm chút gì, nhưng rốt cục đến lúc này, lại phát hiện mình cái gì cũng làm không được, hắn buồn bực thực tựa như từ trước nói thương yêu, hắn không có lúc nào là không nghĩ tới nhanh hoàn thành nhiệm vụ này.
Mấy ngày này, hắn làm thế nào đều cũng không nổi, suốt ngày bị vây trong tịch mịch, ăn cơm đi ngủ đều nhớ Lô Chu.
【 Ngủ? 】 Lô Chu gửi tin nhắn.
Tiêu Nghị mừng rỡ như điên, trả lời một câu 【 Chưa. 】
Lô Chu tựa hồ sợ quấy rầy Tiêu Nghị, không có gọi điện thoại lại đây.
Lô Chu 【 Viết xong ? 】
Tiêu Nghị 【 Nhanh, nhất định sẽ không để cho anh thất vọng. 】
Lô Chu 【 Không được thì về trước đi, dù sao cũng quay vài tháng, có linh cảm thì viết. 】
Tiêu Nghị vừa xót xa trong lòng lại phiền muộn, muốn chết, làm như thế nào? Tiêu Nghị quả thực khóc không ra nước mắt, hắn rất ỷ lại Lô Chu là bởi vì nguyên nhân mình là phế vật sao?
Tiêu Nghị không thể như vậy, nếu không hắn sớm hay muộn sẽ bị mình bức điên.
Hắn trầm ngâm thật lâu, cuối cùng bấm điện thoại cho Đỗ Mã hỏi “Có rảnh không? Theo tôi uống chút rượu đi, Đỗ Mã.”
Đỗ Mã nói “Đi a, ở đâu? Cậu gần đây thế nào?”
“Quả thực hỏng bét.” Tiêu Nghị tựa vào ghế thở dài.
Đỗ Mã nói “Tôi tới đón cậu.”
Lô Chu còn chưa đã ngứa tìm canh uống, nữ nhân vật chính lại diễn xong một cảnh, Lô Chu đi lên, ánh sáng điều ám, hai người nhìn TV ngẩn người, nữ nhân vật chính tựa vào trên vai Lô Chu, Lô Chu ôm cô ấy lên, ôm vào ngủ. Một cảnh cuối cùng chấm dứt.
Mưa càng lớn, Tiêu Nghị đến Bắc Kinh nhiều năm như vậy, đây là lần thứ hai mưa to điên cuồng như vậy, cả cầu vượt cũng ngập, lần này quả thực là tận thế, sấm sét tại thành thị xuyên đến xuyên đi, 9 giờ rưỡi, nhóm trợ lý đều bị đuổi đi, đoàn phim kết thúc công việc, Tiêu Nghị lái xe, hai người bị kẹt xe, cầu vượt tất cả đều là nước, lại còn ngập quá trần xe.
“Đi không được.” Tiêu Nghị nói “Nước quá sâu!”
Một loạt xe đứng ở trong nước, mực nước đến bánh xe, Lô Chu nói “Đường phía trước cũng kẹt!”
Ầm vang một tiếng sấm, Tiêu Nghị nói “Làm như thế nào?”
“Lương phan!” Lô Chu nói “Mẹ nó, cách vách còn kẹt xe!”
Tiêu Nghị “…”
Cách vách căn bản không có kẹt xe, nhưng hai nam nhân thừa dịp kẹt xe ôm hôn môi mà thôi, Tiêu Nghị bấm loa, Lô Chu nói “Đem xe dừng ở bên ngoài cửa hàng, đi về, không xa .”
Khoảng cách tới nhà bọn họ còn có 3 dặm, Tiêu Nghị đem xe dừng ở bên ngoài cửa hàng lớn, bung dù cho Lô Chu, Lô Chu lại cầm ô, y cao hơn Tiêu Nghị, bung dù chắn Tiêu Nghị, hai người mới vừa xuống xe một hồi liền toàn thân ướt đẫm, xuyên qua đường cái đi về phía đối diện.
“Anh sao không mang dù!” Tiêu Nghị hô.
“Đều phân cho tiểu hài tử!” Lô Chu hướng Tiêu Nghị quát “Ra ngoài đã lên xe! Ai biết mưa lớn như vậy!”
Bình thường đi 2-3 km thực nhẹ nhàng, mưa to lại giống như đi thế nào cũng không tới nơi, Lô Chu cùng Tiêu Nghị đi tới, Lô Chu đơn giản một tay nắm cả vai hắn, hai người dựa vào tường đi.
Tim Tiêu Nghị đập kinh hoàng, trên người Lô Chu còn không ngừng nhỏ nước, hiển nhiên đã chật vật về đến nhà, quần áo toàn bộ ướt đẫm, hiện ra cơ bắp.
“Chu ca!” Tiêu Nghị lớn tiếng nói.
“Cái gì? !” Lô Chu nhìn Tiêu Nghị liếc mắt một cái.
“Anh nhớ tôi không.” Tiêu Nghị nhỏ lại thanh âm.
Mưa to phô thiên cái địa (ún ùn kéo đến), thanh âm rầm đi qua bọn họ, lúc Tiêu Nghị mở miệng ý thức được có chút xấu hổ, những lời này liền nhỏ chút, ầm vang một tiếng điện quang lóe ra, triệt để xóa rớt câu nói kia của hắn.
Lô Chu còn nói câu gì, Tiêu Nghị a một tiếng, Lô Chu giận dữ hét “… Ý điểm ——!”
Tiêu Nghị: “? ? ?”
Lô Chu một tay kéo hắn đến trước người, môi cơ hồ là dán vào lỗ tai Tiêu Nghị nói “Có một chút!”
Tiêu Nghị cười ha ha, đột nhiên một đạo tia chớp bổ trúng lầu cách đó không xa, khoảnh khắc lôi đình cùng điện đồng thời xuất hiện, cảnh tượng cực kỳ tráng lệ, cột thu lôi hút lôi, nửa giây, bốn phía ánh sáng như ban ngày, một đạo quang đánh lên bầu trời đêm.
Nháy mắt cuồng lôi chấn vang bao phủ ý thức của họ giống như trời sụp đất nứt, tận thế đã đến.
Tiêu Nghị quát to một tiếng, Lô Chu ôm hắn chợt lóe thân, đem hắn đổ lên cửa tàu điện ngầm, hai người ôm thật chặt. Lô Chu theo bản năng phản ứng không đến một giây mà Tiêu Nghị cũng là phản xạ có điều kiện ôm Lô Chu, vừa rồi cuồng lôi kia làm hai người đều bị dọa, mặt Lô Chu dính nước nhìn Tiêu Nghị thở dốc, lại quay đầu nhìn đại lâu.
“Mẹ nó…” Lô Chu nói “Tim của lão tử đều phải bị dọa đi ra.”
Tiêu Nghị nói “Tôi còn tưởng rằng… Tòa nhà kia sắp ngã…”
Tiêu Nghị tựa vào cửa tàu điện ngầm thở hổn hển rất lợi hại, Lô Chu nói “Ngồi tàu điện ngầm đi, mạng già bị dọa rớt phân nửa.”
Lô Chu thu dù, tóc ướt đẫm, bọn họ đứng chờ tàu điện ngầm, bên trong nơi nơi đều là người, Lô Chu mang dép lê, ống quần xắn đến đầu gối, một thân ướt sũng, có nữ hài phát hiện Lô Chu, động động bạn mình, ý bảo mau nhìn.
“Xin hỏi…”
Tiêu Nghị không chờ cô ta mở miệng, nhân tiện nó: “Thân mến cô cảm thấy Lô Chu sẽ mang dép lê 10 đồng tiền đến tàu điện ngầm sao.”
Chung quanh đều ha ha ha nở nụ cười, Tiêu Nghị vỗ vỗ bả vai Lô Chu, hai người lên xe, tóc Lô Chu che trán, mặt hướng cửa xe, quần áo ướt đẫm cơ hồ cũng bị người nhìn lại chẳng hề để ý mà tựa vào lan can bên cạnh, cùng Tiêu Nghị nhìn, hai người đều nở nụ cười.