Kim Bài Trợ Lý

Chương 25 :

Ngày đăng: 13:57 18/04/20


“Viết xong chưa.” Lô Chu lại hỏi.



“Sắp.” Tiêu Nghị nói.



“Quên đi.” Lô Chu nói “Ngày mai tôi gọi điện thoại cho Đỗ tổng, không cần viết, phỏng chừng cậu cũng không viết ra được, vậy thôi đi.”



Tiêu Nghị nói “Ngày mai tôi tới công ty cầm điệu nhạc sẽ trở lại, có thể ở đoàn phim sửa lại.”



“Kia.” Lô Chu nói “Nhìn cậu thức đêm.”



Vừa đứng ở đường đã tới, nhà Lô Chu địa thế cao, đường hầm còn có thể đi, Lô Chu liền lẹp xẹp lẹp xẹp, đạp nước, Tiêu Nghị xách giày, chân trần đi.



“Tại sao không nói?” Lô Chu nhận thấy được hôm nay Tiêu Nghị khác thường, phi thường kỳ quái.



Tiêu Nghị “Tôi… Bình thường nói rất nhiều sao?”



Lô Chu khóe miệng run rẩy nói “Phế vật liền phế vật nha, không có vấn đề gì, không cần tinh thần sa sút như vậy.”



Tiêu Nghị trong lòng phun tào lại phế vật gì, đột nhiên nhớ tới chuyện viết ca khúc, ác, hiểu được Lô Chu sợ hắn không viết ra được ca khúc hay cho nên tinh thần sa sút .



“Không.” Tiêu Nghị nói “Ca khúc… Tùy tiện viết. Chờ mong không cần rất cao.”



Lô Chu “…”



“Tôi quan tâm một chút cảm xúc của cậu.” Lô Chu cả giận nói “Cậu còn thật tùy tiện viết cho tôi a!”



Tiêu Nghị cười ha ha, Lô Chu nói “Không đi học chuyên nghiệp, làm việc không tiếp thu, có phải không muốn làm!”



Lô Chu nổi giận trong bụng, đứng ở đường hầm muốn mắng Tiêu Nghị, toàn bộ đường hầm đều là tiếng gào thét của y, Tiêu Nghị vội nói “Tôi cam đoan, viết thực tốt, thực dụng tâm!”



“Cho cậu mặt mũi thì cậu không cần.” Lô Chu nói “Viết cái gì loạn thất bát tao, nửa đêm còn chạy ra ngoài chơi, tùy cậu.”



Nói xong Lô Chu xoay người đi, Tiêu Nghị tại chỗ muốn khóc tiến lên bái y nói “Không cần a! Đại vương không cần ném tôi a a a a —— “



Lô Chu “…”



“Cậu cho rằng tôi nói giỡn với cậu?” Lô Chu kéo áo Tiêu Nghị, không khách khí nói “Cậu nhìn cậu đi, làm tôi thất vọng rồi. Bán manh có thể có cơm ăn sao? Sự tình gì cũng muốn chêm chọc cười cho qua, đây là nguyên nhân cậu thất bại!”



Tiêu Nghị nhìn hai mắt Lô Chu, Lô Chu trách cứ, sinh khí, cùng với lo lắng làm Tiêu Nghị cảm thấy thực ngại ngùng, nhưng bị y nhìn bỗng nhiên lại rất vui vẻ.



Tôi là M sao? Thích bị mắng như vậy? Tiêu Nghị nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ ra. Lô Chu lại thở phì phì xoay người đi, Tiêu Nghị đuổi theo nói “Chu ca!”



“Không muốn nói chuyện với cậu!” Lô Chu nói “Quay xong hai bộ này liền cút cho tôi!”



Tiêu Nghị không phải lần đầu tiên bị kêu lăn, biết Lô Chu nổi nóng cũng không thèm để ý nói “Làm sao anh biết tôi viết đồ vật loạn thất bát tao ? Làm sao biết tôi nửa đêm đi ra ngoài chơi?”



Lô Chu “…”



Tiêu Nghị nghiêng đi nhìn lén mặt Lô Chu, mặt Lô Chu âm trầm, ra đường hầm, bung dù, Tiêu Nghị bước lên phía trước, đi theo Lô Chu về nhà.



Về đến nhà, Lô Chu một thân nước, trực tiếp vào phòng tắm tắm rửa, Tiêu Nghị rốt cục lại trở lại, có loại cảm giác về đến nhà, hắn đã đem gia sản của Lô Chu thành nhà, đi nấu bữa ăn khuya, đặt lên bàn để Lô Chu ăn, mình thì đi tắm rửa.



Lô Chu đi ra tựa hồ quên chuyện này, cái gì cũng không đề cập tới, ăn xong liền muốn lên lầu đi ngủ, mới vừa lên lầu vài bước, đột nhiên vang lên tiếng đàn ghi ta.



Tiêu Nghị ngồi ở trong phòng khách, ngồi ở trên ghế cao trước quầy bar, mặt nhìn Lô Chu đứng trên thang lầu, ngón tay đảo qua dây đàn ghi ta.



Bên ngoài tia chớp xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào, vài giây sau, tiếng sấm cổn cổn.




Lô Chu 2-3 tháng không quay phim, trước đã vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, muốn nghỉ ngơi cũng là tình lý bên trong. Lô Chu qua văn phòng cách vách đi tìm lão sư khóa hình thể, Tiêu Nghị ôm áo khoác của Lô Chu đang muốn đi, Đỗ Mai nói “Đến, tôi hỏi cậu chuyện này, cậu phải thành thật trả lời tôi.”



Tiêu Nghị “?”



Đỗ Mai hỏi “Lô Chu gần đây có yêu ai không?”



Tiêu Nghị “? ? ?”



“Không a.” Tiêu Nghị mạc danh kỳ diệu nói “Hẳn là không.”



Đỗ Mai nói “Cậu nói thật đi, tôi sẽ không nói cho Lô Chu.”



“Thật không có.” Tiêu Nghị nói “Như thế nào đột nhiên nói như vậy?”



Đỗ Mai đáp “Cư nhiên yêu cầu nghỉ ngơi ba tháng, hơn nữa không ly khai Bắc Kinh, cậu không biết cậu ta gần đây biểu hiện rất kỳ quái? Ngữ khí cũng ôn hòa nhiều.”



Tiêu Nghị “Hoàn hảo mà… Rất kỳ quái sao?”



Đỗ Mai còn nói “Buổi tối cậu ta có đi ra ngoài không?”



Tiêu Nghị lắc đầu, Đỗ Mai lại hỏi “Có quen người nào không? Thường xuyên gọi điện thoại không?”



Tiêu Nghị nói “Trước kia thường thường sẽ gọi điện thoại cho bọn Trịnh Tiểu Thông nói chuyện phiếm, hiện tại cũng không. 《 Phong phiêu nhứ 》 hơ khô thẻ tre xong, trong mấy ngày này cơ hồ không gọi điện thoại.”



Đỗ Mai nói “Vậy hai cậu ở nhà đều làm gì?”



Tiêu Nghị nói “Ban ngày rèn luyện, chơi trò chơi điện tử, sau đó cùng đi mua thức ăn, về nhà cùng nấu cơm, ăn xong rồi từng người lên mạng hoặc là xem phim.”



Đỗ Mai ừ một tiếng, Lô Chu gõ cửa tiến vào nói “Như thế nào?”



Đỗ Mai nói “Không có gì, tôi hỏi chuyện phối nhạc.”



Lô Chu hoài nghi nhìn Tiêu Nghị liếc mắt một cái, không nhiều lời, đem hắn mang đi.



Trên đường về nhà, gặp kẹt xe, Lô Chu nói “Đỗ Mai còn nói cái gì?”



“Không nói gì.” Tiêu Nghị nói “Hỏi chuyện phối nhạc.”



Lô Chu cởi kính râm, một tay năm ngón gõ gõ trước xe, muốn mắng Tiêu Nghị, nói đến bên miệng lại chuyển, ôn hòa nói “Cậu nói thật đi, tôi không chửi cũng không nói cho Đỗ Mai.”



Tiêu Nghị nói “Được rồi, dì ấy hỏi chuyện yêu đương của anh.”



Lô Chu nháy mắt giận dữ hét “Cậu không phải không biết ai mới là lão bản của cậu a? A? ! Cậu không phải muốn bị cuốn gói chứ! Cả ngày đi tìm Đỗ Mai đâm thọc! Cậu muốn chết a!”



Tiêu Nghị vẻ mặt sợ hãi bị Lô Chu rống đến dán trên cửa sổ xe, nghĩ thầm chính anh nói không mắng tôi!



“Tôi nói không!” Tiêu Nghị vội nói “Lúc cô ấy hỏi tôi, tôi chỉ nói tôi cái gì cũng không biết, tôi sợ nói anh sẽ sinh khí…”



“Tôi khẳng định sinh khí!” Lô Chu nói “Trước 30 tuổi cái gì cũng không cho tôi làm, hiện tại lại thúc tôi nhanh nói thương yêu, muốn đùa chết tôi!”



“A?” Tiêu Nghị hỏi “Vì cái gì? Minh tinh không phải kết hôn chậm sẽ càng tốt sao?”



Lô Chu không kiên nhẫn nói “Chậm kết hôn, không bạn gái, fan sẽ nói cậu là gay. Hiểu không?”



Tiêu Nghị nói “Ai, tùy bọn họ nói đi, gay không phải càng tốt sao, manh manh. Trước kia trong trường chúng tôi một đống gay, thấy nhưng không thể trách, sinh lão bệnh tử cùng đồng tính luyến ái đều là hiện tượng tự nhiên, trời muốn mưa, mẹ muốn tái giá, con muốn giảo cơ (làm gay), không thể miễn cưỡng.”