Kim Bài Trợ Lý
Chương 4 :
Ngày đăng: 13:57 18/04/20
Vừa đến nhà, Đỗ Mai điện thoại tới, trực tiếp gọi điện thoại di động cho Tiêu Nghị.
“Xảy ra chuyện gì?” Đỗ Mai nói.
“Ai cho cậu nói!” Lô Chu gào thét từ trên ghế sa lông đứng lên, nắm áo Tiêu Nghị, giận dữ hét “Ai cho cậu nói !”
“Không phải tôi!” Tiêu Nghị nói “Dọc theo đường đi lái xe trở về tôi không có gọi điện thoại… Đỗ tổng… Chu ca!”
“Mở loa ngoài!” Đỗ Mai nói.
Tiêu Nghị nhấn loa ngoài, Đỗ Mai nói “Lô Chu, Trương Hân Nhiên hôm nay tâm tình không tốt, Tề Toàn kêu tôi nói lời xin lỗi với cậu, việc này ngày mai lại nói, hảo hảo nghỉ ngơi.”
Đỗ Mai cúp điện thoại.
Lô Chu quả thực muốn phát hoa, trong đầu Tiêu Nghị còn quanh quẩn hai từ Trương Hân Nhiên dốc hết toàn lực thét chói tai “Sớm tiết ” cùng với “Bệnh liêt dương “, quả thực là thiên lôi cổn cổn. Phối hợp là bộ mặt dữ tợn của Trương Hân Nhiên cùng Lô Chu, hình tượng đôi kim đồng ngọc nữ kinh điển nhất thời tan nát không còn gì.
Lô Chu nhìn chung quanh, quăng vài cái gối, ngồi ở trên ghế sa lông thở dốc, cầm ly rượu, lộc cộc ngửa đầu uống.
“Bạn gái của tôi cũng thường mắng tôi như vậy.” Tiêu Nghị nói “Không có gì, chờ nguôi giận liền hảo.”
Lô Chu không để ý tới Tiêu Nghị, Tiêu Nghị nhớ tới Lô Chu mới bị chó cắn, đi tìm cồn cùng bông vải nói “Có chảy máu không?”
Lô Chu không kiên nhẫn mà tránh thoát tay Tiêu Nghị, trên cổ tay miệng vết thương chảy máu đã nhiễm đỏ quần áo trong cổ tay áo, Tiêu Nghị hoảng sợ nói “Phải lập tức tiêm!”
“Không tiêm.” Lô Chu lập tức nhảy lên, ngồi xa một chút, cả giận nói “Vui đùa cái gì vậy!”
“Muốn tiêm vắc xin phòng bệnh dại!” Tiêu Nghị nói “Nếu không vạn nhất bị nhiễm bệnh dại thì sao? !”
Lô Chu “Tôi có giống bị bệnh dại không? !”
Tiêu Nghị: “…”
Tiêu Nghị nghĩ thầm rằng anh đang cảm thấy đó, ngoài miệng nói “Là con chó kia, vạn nhất có bệnh dại sẽ rất phiền toái, mặc kệ thế nào nhất định phải chích.”
“Vui đùa cái gì vậy!” Lô Chu giận dữ hét “Khuya khoắt đi chích?! Là chờ bị truyền thông bắt gặp sao?”
Tiêu Nghị nhớ tới mình có một người bạn làm bác sĩ nói “Anh chờ một chút.”
Tiêu Nghị đi vào gọi điện thoại, Lô Chu lại nói “Cậu gọi điện cho ai?”
Tiêu Nghị nói “Anh yên tâm, tôi tuyệt đối không nói cho Đỗ tổng. Liên hệ bạn tôi, cậu ấy biết chữa bệnh.”
Lô Chu nói “Bạn bè cũng không được! Cậu đã ký hợp đồng giữ bí mật, không muốn làm nữa đúng không.”
Tiêu Nghị nói “Không thể nói như thế… Cô ấy không yêu anh, anh cùng cô ấy ở một chỗ thì như thế nào. Kỳ thật tôi còn rất… Yêu bạn gái của tôi.”
Tiêu Nghị có chút buồn bực, hướng Lô Chu cười cười nói “Tôi tin rằng cô ấy chờ không sinh khí sẽ tha thứ cho tôi. Chúng tôi đều đã nói, chờ tôi kiếm đủ tiền, chúng tôi sẽ kết hôn ở Bắc Kinh.”
Tiêu Nghị còn không biết bạn gái mình đã trở thành Troy Odysseus đi viễn chinh đi không quay lại, đang chờ đợi cô hồi tâm chuyển ý, đương nhiên bị bạn gái bỏ không bao giờ quay đầu lại cũng không có khả năng quay đầu lại, Tiêu Nghị còn lạc quan mà an ủi Lô Chu, Lô Chu lại chua xót nói “Kết thúc coi như xong, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, hiểu hay không?”
Tiêu Nghị cười cười, cất điện thoại di động, Lô Chu nói “Dù sao tôi sẽ không lại đi để Trương Hân Nhiên coi như chó, mẹ kiếp, quả thực không phải người, ngay từ đầu giày xéo tôn nghiêm của tôi.”
Tiêu Nghị nói “Tôi không tin cô ấy không thích anh.”
“Cậu không hiểu.” Lô Chu đáp “Giới giải trí, người ngoài thoạt nhìn thì rất ngăn nắp, thực ra ai nấy cũng giẫm đạp lên nhau, *** , ai danh khí lớn, ai hồng, ai có thể chấp nhận.”
Tiêu Nghị nghĩ thầm rằng đó là anh chẳng phải sao, cũng không tốt hơn chỗ nào.
Lô Chu trầm mặc không nói, cầm ly, hai người mặc dục bào, ngồi ở hai bên bàn, Tiêu Nghị nhìn chung quanh, ngọn đèn muôn màu muôn vẻ, chiếu xuống căn phòng trống trơn, càng thêm tịch mịch.
Cái loại cảm giác thua trận này hắn là biết được, mỗi ngày về nhà, bật đèn, trong nhà chỉ có một mình, một ngày hai ngày có lẽ không hề gì nhưng ngày qua ngày, qua năm liền sẽ có cảm giác thực tịch mịch, vách tường lạnh như băng, muốn tìm người nói chuyện cũng không có, phòng lớn như vậy, cho dù có tiền cũng sẽ thực tịch mịch.
“Như thế nào không gọi ba mẹ anh tới chăm sóc?” Tiêu Nghị nói.
“Ly hôn a.” Lô Chu nói “Đều ở nước ngoài, cậu không biết? Trước kia tạp chí lúc phỏng vấn tôi có nói qua.”
Tiêu Nghị nhớ tới tựa hồ có chuyện như vậy.
“Ba mẹ cậu đâu?” Lô Chu hỏi.
Tiêu Nghị “Ở quê nhà, trước kia dạy học ở nông thôn, hiện tại dọn đến thị trấn, ở với em trai tôi.”
Hắn nghĩ nghĩ lại thở dài cười nói “Anh có tiền, có phòng ở, sự nghiệp thành công, còn có cái gì phiền não? Anh nhìn tôi đi.” Tiêu Nghị chỉa chỉa chính mình nói “Toàn bộ tiền tích cóp của tôi cả phòng 1m2 đều mua không nổi. Ba của tôi bình sinh tích cóp được 8 vạn, nói kiếm tiền cho tôi mua nhà, nhà của chúng tôi 3 đời tích cóp cũng không mua nổi phòng 1m2.”
Lô Chu: “…”
“Tôi có gì tốt hơn cậu?” Nửa ngày sau, Lô Chu cuối cùng bật ra một câu.
Tiêu Nghị thầm nghĩ ân, nói đúng, dạng người của anh có thể tốt hơn thứ buồi như tôi sao.
“Hảo hảo công tác đi!” Lô Chu đứng dậy, đứng trên thang lầu lớn tiếng nói “Phòng ở sẽ có! Bất quá nếu tôi là cậu sẽ nhanh chóng hồi hương, cùng cha mẹ sinh hoạt là tốt rồi!”
Tiêu Nghị: “…”
Tiêu Nghị không nghĩ tới Lô Chu nói những lời này cư nhiên còn rất giống người nói.