Kim Phong Ngọc Lộ - Mộc Hề Nương

Chương 10 :

Ngày đăng: 03:42 19/04/20


Áo ngoài dính t.inh d.ịch, bẩn không thể mặc, trên người chỉ có thể mặc áo trong. Cũng may trong thuyền còn có thảm, Thẩm Vu Uyên dùng thảm quấn quanh người Lâm Nha, tay phải xòe ra, chải vuốt mái tóc dài của Lâm Nha. Lâm Nha lười biếng dựa vào Thẩm Vu Uyên đang xích lõa thân trên, mệt mỏi ngáp một cái, kéo thảm lông che kín người mình.



Thẩm Vu Uyên: “Mệt sao?”



Lâm Nha buồn bã ỉu xìu ừ một tiếng.



Thẩm Vu Uyên ngừng lại, rũ mắt nhìn Lâm Nha còn vương dư âm xuân triều, cầm cổ tay y bắt mạch, sau khi xác nhận không bị gì mới yên lòng. Thẩm Vu Uyên lấy điểm tâm và mơ chua từ trong hộp kín rồi đặt lên bàn, không biết ôn nhu nên chỉ hạ giọng: “Ăn chút gì đi.”



Lâm Nha liếc mắt nhìn điểm tâm mỹ vị tinh xảo trên bàn, lúc này y rất mệt mỏi không nhúc nhích nổi, chỉ há miệng: “A ——” hiển nhiên là muốn Thẩm Vu Uyên đút y. Thiếu niên tuổi không lớn cũng không nhỏ, nếu thật sự ương bướng lên cũng có thể huyên náo đến đau đầu. Cho dù có sư phụ ở đây cũng không làm gì được y.



Thẩm Vu Uyên lại không phải thanh niên nhược quán, từ nhỏ đã tòng quân, tuy sống trong nhung lụa nhưng cũng tự tay làm mọi việc. Hắn đã sớm không ưa Lâm Nha lười biếng, lập tức nghiêm mặt nhíu mày: “Ăn không nói ngủ không nói, ta chưa dạy ngươi chuyện này sao. Bây giờ ngay cả ăn cũng nằm dài chờ đút, lần tới có phải là nhai nát rồi bón cho ngươi không?”



Lâm Nha ngửa đầu nhìn nam nhân lạnh lùng giáo huấn y, trong lòng có chút kinh ngạc. Mới vừa rồi hai người mây mưa, thanh thiên bạch nhật đè y ở bên ngoài du thuyền, lúc tiến vào thân thể y còn mớm rượu cho y, còn ép y rên rỉ than khóc. Ngủ xong giấc này, xiêm y còn chưa mặc vào đã nghiêm mặt giáo huấn y ‘Ăn không nói ngủ không nói’.



Là ai mớm rượu cho y? Là ai ép y khóc thành tiếng?



Lâm Nha kéo kín y phục, chống tay lên mạn thuyền đứng dậy, rầm rì: “Cởi xiêm y là tình lang, mặc xiêm y liền biến thành cha…” Y vừa nói thầm vừa cầm điểm tâm ăn chống đói, điểm tâm vừa vào miệng đã tan. Y đưa lưng về phía Thẩm Vu Uyên, lầu bầu: “Ban ngày tuyên dâm, so ra còn không có lễ độ bằng ta, không biết xấu hổ.”



Thẩm Vu Uyên dựa lên lưng Lâm Nha, cầm tay y đưa khối điểm tâm đã cắn một nửa vào miệng mình: “Knày gối phượhông được hồ ngôn loạn ngữ.”



Lâm Nha liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi toàn nói chuyện hoang đường, ngươi mới là hồ ngôn loạn ngữ.”



“Đây này gối phượng chăn uyên
“Hừ.” Lâm Nha duỗi chân, xoa xoa thắt lưng, hung dữ nói: “Đợi lát nữa xem hắn còn cười được nữa không!” Lâm Nha nói xong tiện tay ném sào chống xuống nước.



Lúc này Lục Trúc mới phát hiện y mang theo sào chống của con thuyền kia, bây giờ lại trực tiếp ném xuống nước, mà thuyền còn đang xuôi giữa dòng. Lâm Nha dương dương đắc ý: “Để coi hắn về kiểu gì.”



Không chỉ như vậy, tiếp đó y đội mịch ly mà Lục Trúc đã chuẩn bị, ỷ bụng lớn không cho phép những hạ nhân khác đến giữa dòng, lại càng không cho bọn họ đưa xiêm y cho Thẩm Vu Uyên, mau chóng về Thẩm phủ. Thẩm Vu Uyên đơn độc ngồi trong chiếc thuyền kia, người trên bờ vây xem càng lúc càng nhiều.



Lâm Nha cảm thấy mình rất hư, nhưng hư rất vui vẻ. Đáng tiếc bỏ sót ám vệ Thẩm phủ tư dưỡng, lúc đó bọn họ không có mặt nên không nghe thấy mệnh lệnh của Lâm Nha, vì vậy không chỉ đưa Thẩm Vu Uyên lên bờ, còn chuẩn bị xe đẩy —— với bên ngoài, Thẩm thái phó vẫn là tên bại liệt.



Lâm Nha trêu chọc Thẩm Vu Uyên, cho dù không trêu chọc thành công y cũng không tức giận. Y không phải loại mang thù, mới vừa rồi có thể đòi đánh đòi giết nhưng đảo mắt một cái là có thể vui vẻ ra mặt, xưng huynh gọi đệ. Chẳng qua là y không biết, kinh đô đang xôn xao tin đồn ‘Thẩm phủ ẩn giấu một mỹ nhân tuyệt thế’.



Theo tin đồn, trong Thẩm phủ có một mỹ nhân tuyệt thế, Thẩm hầu gia trước giờ luôn giữ mình trong sạch, chí công vô tư lại mê đến thần hồn điên đảo. Một người ban đầu như thần tiên, thấy mỹ nhân liền đánh mất thần hồn, giam cầm tiểu mỹ nhân trong phủ. Hán có kim ốc tàng kiều, nay có thái phó cường thủ hào đoạt. Thoại bản được thêu dệt đủ kiểu, nhất thời lan truyền xôn xao.



Thẩm Trường Ninh chắp tay sau lưng đi qua đi lại, mày nhíu lại, môi mím chặt. Nàng than thở: “Huynh trưởng, huynh thật hồ đồ.” Nàng nhìn ánh trăng trở dài, ruột gan đứt từng khúc, vô cùng đau đớn: “Ta không thể trơ mắt nhìn huynh trưởng tiếp tục hồ đồ. Ta nhất định phải đích thân gặp ‘Mỹ nhân tuyệt thế’.”



Nàng xoay người, lạnh lùng nói: “Các ngươi tránh ra, ta muốn vào Càn Nguyên Lâu.”



Thủ vệ nhìn Thẩm đại cô nương, không đáp lời.



Hầu gia có lệnh, những người không phận sự chớ quấy rầy.



Những người không phận sự, đặc biệt là: Thẩm đại cô nương.Tiện đây mình nói luôn, về việc tại sao mình lại dùng từ t.inh d.ịch trong văn cổ đại mà lại không dùng bạch trọc, vì mình thích nên dùng thế thôi. Vậy nên đừng ai ý kiến gì về việc này hết nhé, mình không nghe đâu =]]