Kim Phong Ngọc Lộ - Mộc Hề Nương

Chương 9 :

Ngày đăng: 03:42 19/04/20


Dao thảo nhất hà bích



Xuân nhập Vũ Lăng khê.



Khê thượng đào hoa vô sổ



Chi thượng hữu hoàng ly.*



Chim hoàng anh ríu rít giòn vang, cánh đào hạ mình trong Thanh Khê, tiếng nước róc rách, trong đến mức thấy đáy. Trong khe suối có vài con cá bơi thành đàn, đá cuội bị dòng suối cọ rửa trơn nhẵn. Lâm Nha nhúng cổ tay trắng nõn vào đáy nước, không học người khác kẹp cánh đào văn nhã mà đuổi đàn cá nhỏ. Quấy phá một hồ xuân thủy, y vui vẻ cười tít mắt.



Lần trước vì muốn bọn người Ngưu lão đầu được miễn trừng phạt mà y không ngừng lấy lòng Thẩm Vu Uyên, khom lưng cúi đầu trước mặt hắn, cũng không suốt ngày ồn ào muốn ra ngoài. Duy trì tình trạng như vậy chừng một tháng, bụng hơi phồng ra, không còn nôn nghén, thân thể khỏe mạnh lại nghe Lưu đại phu nói: “Lâm Nha cần đi lại, giữ tâm trạng vui vẻ. Cảnh xuân tươi đẹp, hay là đi du ngoạn?”



Chuyện này làm Lâm Nha vui sướng đến mức xưng huynh gọi đệ với Lưu đại phu, nếu không phải tuổi tác chênh lệch quá lớn, y còn muốn kéo lão nhân gia đi kết nghĩa. Lâm Nha hồn nhiên không nhớ lúc ban đầu uống thuốc dưỡng thai chạm mặt Lưu đại phu, y đã trừng mắt nhìn người ta như thế nào.



Vào một ngày nọ, Thẩm Vu Uyên được nghỉ ngơi bèn đưa Lâm Nha ra ngoài du ngoạn, ngồi thuyền đến Thanh Khê thưởng thức hai bên bờ ngập tràn hoa đào. Xung quanh họ là gia nhân Thẩm phủ và thuyền hộ vệ, bảo vệ chặt chẽ thuyền ở giữa không cho người ngoài tiếp cận. Lâm Nha ngồi ở đầu thuyền vọc nước, Thẩm Vu Uyên ngồi xếp bằng bên trong pha trà, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn Lâm Nha.



Trong thuyền chỉ có hai người bọn họ, tỳ nữ, gia nhân và hộ vệ đều cách khá xa. Lâm Nha nằm sấp ở đầu thuyền, ánh mặt trời hắt lên người y, hoa đào xung quanh bay xuống, hai tháng nay y được cưng chiều nên ngọt ngào hơn nhiều, da càng trở nên trắng nõn, chạm vào rất mịn màng. Mặt mày hàm xuân, nụ cười rực rỡ, có chút câu nhân.



Thẩm Vu Uyên là người có thể khắc chế dục vọng, nhưng có khắc chế hay không phải theo ý nguyện của hắn. Khắc chế không có nghĩa là bản thân chịu thiệt, mặc dù nhìn qua thì Lâm Nha không có chút rung động nào với hắn. Lâm Nha rất phóng khoáng, y hoàn toàn cho rằng chuyện lần trước xảy ra trong nhà hoang là sai sót. Sai sót khó tránh sẽ mang đến hậu quả không tốt lắm, nhưng y vẫn có thể tự nhiên đối mặt với loại hậu quả này. Vì vậy trong quá trình chung đụng với Thẩm Vu Uyên, Lâm Nha rất thoải mái, trong lòng không có khúc mắt, chỉ tới khi ăn khổ mới làm y tức giận.



Nếu người ngoài bị hủy trong sạch, tất nhiên sẽ tự tìm cái chết. Đặc biệt đường đường là nam tử mà hoài thai như nữ nhân, càng cảm thấy nhục nhã, ắt hẳn sẽ lấy cái chết chứng tỏ trong sạch bản thân. Lâm Nha thì khác, y ăn được ngủ ngon, không bị những thứ này quấy nhiễu, rất khác biệt với muôn vàn thế nhân. Y khâm lịch lạc*, buồn chán một lúc rồi thôi. Một tấm lòng son, hồn nhiên ngây thơ.



(Y khâm lịch lạc: hình dung nết tốt, lỗi lạc hơn người)



“Ngã dục xuyên hoa tầm lộ



Trực nhập bạch vân thâm xử



Hạo khí triển hồng nghê.



Kỳ khủng hoa thâm lý



Hồng lộ thấp nhân y.” **



Thẩm Vu Uyên rũ mắt, chậm rãi ngâm mấy câu thơ, sau đó uống cạn chén trà nóng, đặt chén xuống bàn rồi ngẩng đầu nói: “Lâm Nha, qua đây.”
Ta muốn rẽ hoa tìm lối,



Mây trắng nơi sâu lần tới,



Hào khí ngất trời ghê.



Sợ hoa nơi sâu đó,



Sương đỏ, áo dầm dề.







***: Trích trong Phụng Tê Ngô – Liễu Vĩnh



Thục cẩm địa y ti bộ chướng.



Khuất khúc hồi lang



Tĩnh dạ nhàn tầm phóng.



Ngọc thế điêu lan tân nguyệt thượng.



Chu phi bán yểm nhân tương vọng.



Toàn noãn huân lô ôn đấu trướng.



Ngọc thụ quỳnh chi, dĩ lệ tương ôi bàng.



Tửu lực tiệm nùng xuân tư đãng.



Uyên ương tú bị phiên hồng lãng.



Bản dịch: Sorry, tại hạ bất tài!!!