Kim Sơn Hồ Điệp

Chương 115 : Thành phố Kansas (9)

Ngày đăng: 13:28 19/04/20


Anh cúi đầu xé một bao ra rồi vứt vỏ vào trong thùng rác, cánh tay nhẹ nhàng di chuyển, mang theo tiếng vuốt bao cao su.



Một lúc sau anh dừng lại, “Xì ——” một tiếng hít khí lạnh.



Cô nói, “Nhỏ hả?”



Anh ừ đáp, nhanh chóng tháo ra. *Soạt*, anh vò lại ném vào thùng rác, cúi đầu lấy một bao khác ở trên bồn rửa mặt, mở ra.



Chậm rãi vuốt xuống, hình như thuận lợi hơn rồi. Anh thở dài, ngẩng đầu lên tựa vào cửa kính.



Qua một hồi, cô nghe thấy anh nói, “You are such a…” (Con người em đúng là…)



Cô nói, “Me what?” (Em cái gì?)



Anh không trả lời, chầm chậm di chuyển.



Hoài Chân dựa trán lên cửa kính, nhìn chằm chằm bóng lưng anh. Nhìn thế này mới thấy hình như da anh có màu mật nhạt, nhưng có ngày ôm nhau ngủ, cô đã lén so sánh rồi, thật ra anh vẫn trắng hơn cô, là màu da cường tráng khỏe khắn vì thường xuyên vận động, ngày ngày phơi nắng; chứ không tái nhợt giống cô, không có chút sắc máu nào.



Thỉnh thoảng trên cánh tay từ từ co rút kia có cơ bắp nổi lên, như thể anh đang rất dùng sức.



Cô không khỏi chà xát hai tay, trong đầu nghĩ, tại sao lại phải dùng sức đến thế?



Ceasar đột nhiên dừng lại, khẽ nghiêng đầu, “Hoài Chân?”



“Ừm?”



“Hoài Chân.”



“Hả?”



Đột nhiên anh không nói nữa, động tác trên tay cũng dừng lại.



Hoài Chân bước đến gần cửa kính, nhưng vẫn không thấy rõ, chỉ biết anh vẫn đang cầm “nó”.



Giọng anh thay đổi, vừa nhẹ đi lại mang theo ý thỉnh cầu, nghe có vẻ khát khao.



“Please say something…” (Em nói gì đó đi.)



Cô nói, “Say… say what?” (Nói gì?)



Anh nói, “Anything. Just a small talk.” (Nói đại gì cũng được.)



Đầu óc Hoài Chân trống rỗng, vắt nát óc suy nghĩ, nói, “Lúc nãy khi em đi trên con đường này, có một cô gái tóc vàng muốn cùng em trải qua một đêm… Em chắc chắn cô ấy biết giới tính của em.”



Anh nói, “Sau đó thì sao?”



Ceasar bảo cô nói tiếp.



Cô nói, “Em cảm thấy cô ấy rất giỏi.”



Ceasar cười, “Em muốn đến chỗ hẹn à?”




Cô ấy xấu hổ mỉm cười, nói “Chúng tôi nghe nói phòng Mâm Xôi của khách sạn này thứ truyền thống, đúng thế, các anh cũng biết đúng không?”



Ceasar hỏi, “Truyền thống gì?”



Cô ấy nói, “Nếu hai người muốn thì có lẽ chúng ta có thể trao đổi người yêu, hoặc là cả bốn người cùng trải qua một đêm tuyệt vời, truyền thống ở phòng Mâm Xôi mà tôi nói là vách tường và cửa phòng đều rất mỏng, không những có thể nghe thấy hết mọi tiếng vang mà còn có thể phóng đại lên nữa. Bất luận buổi tối chúng tôi có làm chuyện gì thì các anh cũng có thể nghe rõ.”



Hoài Chân ngẩng đầu nhìn Ceasar, trong đầu nghĩ hỏng rồi.



Cô nhích lại gần anh, muốn nhìn rõ cặp tình nhân ở bên ngoài.



Cả hai đều là nam thanh nữ tú, nếu như đang đi học, thì xác suất rất lớn có thể là đội trưởng bóng bầu dục cùng thành viên đội cổ động hay thấy trong phim thanh xuân truyền thống.



Cô gái ấy cũng nhìn Ceasar, trong chớp mắt ánh mắt rơi lên mái tóc ngắn cũn và áo sơ mi nam trên người cô, sau đó há to miệng nói, “Ôi xin lỗi, tôi không biết các anh là ——”



Cô ấy thấp giọng thảo luận với bạn trai một lúc, sau đó nói tiếp, “Tôi không ngại làm cùng ba người nam đâu, ý tôi là, nếu các anh đồng ý. Còn nếu không muốn thì tôi có thể ra ngoài, nhìn ba người các anh chơi chung. Các anh có muốn tham gia không?”



Hoài Chân há to miệng.



Ceasar chậm rãi mỉm cười, nói, “Sorry…”



Cô gái kia nhanh chóng bày tỏ, “Các anh cứ suy nghĩ kỹ đi, bởi vì ban nãy, hmmm, chúng tôi nghe thấy tiếng của các anh ở trong phòng tắm. Có lẽ là giọng của anh, nghe very cute, chúng tôi rất thích. Các anh có thể suy nghĩ thêm, nếu đồng ý thì có thể đến gõ cửa phòng. Còn nếu không muốn cũng không sao.”



Ceasar lễ phép nói, “Cám ơn.”



Hoài Chân không nhịn được bật cười.



Cô gái nói, “Vậy tạm biệt, chân thành hy vọng một lát nữa sẽ gặp lại.”



Hoài Chân vẫy tay với họ.



Ceasar nhanh chóng khóa cửa lại, quay lưng lại nhìn cô cười, như muốn tra hỏi cô.



Hoài Chân cắn môi, có lỗi nói, “Sorry I don’t know that…”



Anh cười không nói lời nào, nhìn ấm ức như bông hoa trắng bị vấy bẩn sự trong sáng.



Hoài Chân cúi gằm đầu, thất vọng ra mặt, “Nếu em biết sớm thì cũng không để anh làm như vậy. Bị người khác nghe cả rồi… Buồn quá.”



“Why so sad? It’s me!” Ceasar càng không biết làm sao, không ngờ mình lại thành người an ủi.



Hoài Chân nói lớn, “Cũng tại anh hết! Em không muốn để người khác nghe thấy ——”



Anh ngạc nhiên, sau đó bật cười.



Một lúc sau cố ý hỏi, “Vì sao không muốn?”



Cô níu lấy áo choàng được anh thắt qua loa, dựa trán vào lồng ngực anh, nức nở hai tiếng, thất vọng nói, “Đúng là khó chịu… Đó vốn là báu vật em cất giấu mà.”



“Don’t take on, it’s ok…” Ceasar sờ tóc cô, nhìn trần nhà suy nghĩ một lúc, sau đó thấp giọng nói với cô, “Sau này sẽ khác, sẽ không cho bất cứ ai biết cả.”