Kim Sơn Hồ Điệp
Chương 130 : Washington (1)
Ngày đăng: 13:28 19/04/20
Ceasar định dừng xe ở công viên quảng trưởng Washington, sau đó sẽ xuống xe đi bộ với Hoài Chân về phố Bayard. Nhưng khi anh dừng xe ở dưới lầu nhà trọ của Philip ít nhất là ba phút, anh ta vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc đa sầu đa cảm kia.
Ceasar đành lái xe dọc theo Broadway đến phố người Hoa.
Cuối cùng chiếc Aztec dừng lại bên ngoài đường chính ở khách sạn Huệ Xuân, khiến không ít người Hoa đi đường ghé mắt nhìn.
Hoài Chân đẩy cửa xe ra, nói, “Em lên lầu lấy hành lý…”
Ceasar bảo cô đợi đã.
Ba người ngồi yên trong xe một lúc, sau đó Ceasar đẩy cửa xe ra bước xuống.
Hoài Chân nhìn ra ngoài qua cửa kính, trông thấy Ceasar nhanh chóng chạy lên cầu thang khách sạn.
Một lúc sau, Philip mới nói, “Tôi đoán cậu ấy có hơi căng thẳng.”
Hoài Chân không hiểu, “Anh ấy căng thẳng cái gì?”
Philip ngẫm nghĩ một lúc, sau đó trả lời một nẻo, “Trước khi cô kết thúc bài phát biểu, tôi và cậu ấy có nói chuyện với nhau một lúc ở ngoài hội trường.”
Cô không có ý định muốn hỏi bọn họ đã nói chuyện gì. Bởi vì đây là bí mật của họ.
Ít nhất năm phút sau, Ceasar mới xách túi du lịch sải bước đi ra khỏi hành lang chật hẹp.
Anh cúi người nói với Philip qua cửa kính ở ghế phụ, “Phải tạm biệt cậu rồi sao?”
Philip nói, “Nếu cậu không ngại, tôi muốn nói chuyện với cô gái nhỏ này đôi câu.”
Ceasar giơ hai tay lên nói OK, tôi sẽ không làm phiền. Rồi anh gõ vào cửa kính chỗ Hoài Chân ngồi, nói với cô, anh chờ em ở trong xe chúng ta.
Có điều anh không đi thẳng vào xe, mà là tới cửa hàng đồ cổ kia.
Philip và Hoài Chân cùng nhìn theo hướng Ceasar rời đi, một lúc sau, cô mới nghe thấy Philip lẩm bẩm, “Dịu dàng với Ceasar một chút.”
Hoài Chân ngạc nhiên, không hiểu cái câu “dịu dàng với anh một chút” là từ đâu ra.
Chẳng lẽ bình thường cô dữ với Ceasar lắm sao?
“Tôi đã nghĩ về cậu ấy rất nhiều năm, nhưng có thể vấn đề đó phải kết thúc trong hôm nay rồi.”
Trăm ngàn cảm xúc đồng thời xuất hiện, Hoài Chân chỉ có thể áy náy mỉm cười với anh ta, nói sorry.
Philip nhướn mày nhìn cô, nhỏ giọng nói, “Đừng nói cho cậu ấy biết. Cậu ấy mà biết tôi là người đồng tính thì khéo sẽ tuyệt giao với tôi.”
Hoài Chân cười, “Tôi hứa sẽ giữ bí mật.”
Anh ta khẽ thở dài, giống như cuối cùng cũng được thở phào một hơi, sau đó nắm chặt vô lăng, vẻ mặt giãn ra, “Vậy, chúc cô may mắn.”
“Chúc anh… chúc anh có đời sống hạnh phúc.” Cô nghĩ rất lâu, nhưng cũng chỉ vắt óc ra được mỗi lời chúc tệ hại này.
Lúc này vị phu nhân mới hoàn hồn, cười ha ha hai tiếng, nói, “Thanh niên còn trẻ đều thế cả mà.”
Sau đó bà ta giẫm giày cao gót đi trên thảm đỏ ở hành lang, nhanh nhẹn rời khỏi như ngồi thuyền lướt đi.
Hoài Chân ngoái đầu lại, đập mạnh vào Ceasar, “Ở nơi công cộng mà anh làm gì thế hả!”
Nhưng lưng anh còn cứng hơn nắm đấm của cô nhiều, Ceasar vẫn không nhúc nhích, còn cô thì cảm thấy xương tay tê rần.
Anh xoay lưng về phía cô, đưa tay mở cửa cái “két”, không chút khách khí kéo cô vào phòng, “sầm” một tiếng đóng sập cửa lại, rồi anh ôm eo cô đè lên vách tường, tiếp tục hôn ngấu nghiến.
Hoài Chân cảm thấy môi mình đã bị anh dày xéo đến mức rách da.
Kết thúc nụ hôn, Ceasar cũng không buông cô ra mà kéo cô vào lòng, tựa vào trên tường há miệng thở hổn hển.
Dán lên lồng ngực anh, có thể nghe rõ tiếng con tim anh đập thình thịch. Anh đè cô bằng nửa người, cô khó nhọc lộ mặt ra khỏi đầu vai anh.
Hoài Chân dùng mấy giây để suy nghĩ xem rốt cuộc anh bị làm sao. Cô có hơi lo lắng.
Ngay sau đó, cô cảm giác được anh đang dùng tay tìm kiếm tay mình, dễ dàng đeo một thứ lành lạnh lên ngón tay cô.
Nhưng cô vẫn đang được anh ôm vào lòng, không thể nhìn xem đó là gì được.
Tiếp đó, cô nghe thấy anh nói vào bên tai, “I am Ceasar, a Euraisian, nobody. I am 73.5 inches and 162 lbs, was born on Nov. 21th 1909, have been vaccinated with vaccinia. I am in good health, and don’t have an infectious disease.”
(Anh là Ceasar, một kẻ vô danh mang hai dòng máu Âu Á. Cao 73.5 inches, nặng 162 pound, sinh ngày 21 tháng 11 năm 1909, từng tiêm vắc-xin, cơ thể khỏe mạnh, không bị bệnh truyền nhiễm.)
Hoài Chân có thể cảm nhận được trái tim nặng trĩu trên ngực đang dần đập mạnh hơn, nhưng thế giới của cô lại càng lúc càng yên tĩnh qua lời nói của anh. Cô không biết, nhưng thế giới của cô ngày càng lặng lẽ hơn trong giọng nói của anh. Cô không biết mình căng thẳng quá độ, hay vốn cô là con người lạnh lùng, mà con tim tưởng chừng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực lại là của anh.
Anh nói, “Anything else?” (Còn muốn biết thêm chuyện khác không?)
Cô ngơ ngác lắc đầu.
Anh nói, “Có biết tên đầy đủ của D.C là gì không?”
Cô gật đầu.
Anh cố ý hỏi, “Là gì?”
Cô đáp, “Washington District of Columbia.”
Anh nói, “Em đúng là ngốc.”
Ngay từ lúc bắt đầu, khi anh nói “muốn cùng anh chống lại thế giới, đến Columbia”, với cô mà nói, Columbia có lẽ là chỉ sáng sớm ngày hôm đó. Nhưng với anh, lại chính là buổi chiều hôm nay.
Tên bịp bợm chỉ biết nói ngon nói ngọt này
Bây giờ cô đã biết, mình đúng là ngốc thật.