Kim Sơn Hồ Điệp
Chương 131 : Washington (2)
Ngày đăng: 13:28 19/04/20
Hoài Chân ngơ ngác ngẩn người.
Thì ra anh im lặng, căng thẳng và tức giận là do mình thần kinh thô, mà tất cả những điều này cũng đúng như sáng nay Philip đã nói: dịu dàng với anh một chút. Chỉ là anh hồi hộp quá thôi.
Vì anh chuẩn bị cầu hôn, còn cô thì không biết gì.
Thậm chí cô còn như đồ ngốc hưng phấn chỉ vào Nhà Trắng, dương dương tự đắc chúc mừng: Hôm nay là ngày em đến gần tổng thống Mỹ nhất.
Trong chớp mắt đó cô không hề biết, kỷ niệm đáng giá nhất hôm nay không hề liên quan gì đến tổng thống Mỹ.
Nếu cô là Ceasar, chắc chắn lúc đó sẽ quẳng luôn cô nhóc vừa kém cỏi lại bị chập mạch thần kinh ra khỏi xe.
Không biết rốt cuộc anh đã bị thần kinh căng thẳng hành hạ bao lâu rồi: còn lái xe bốn giờ liền từ New York đến Washington —— không gặp tai nạn giao thông đúng là may mắn.
Anh nói, “Anh kể xong rồi, nhưng mẹ kiếp, vì sao anh vẫn còn căng thẳng?”
Cô đáp, “Có lẽ… anh có thể buông em ra trước đã.”
Anh nói, No.
Cô đáp, “Thì anh cũng phải để em nói gì đó chứ.”
Anh như gã trơ tráo chơi xấu, “Anh không muốn nghe từ nào khác ngoài YES cả.”
Cô khẽ thở dài, nói, “Em sắp thở không được rồi đây.”
Ceasar ôm cô lùi về sau từng bước một, giống như một người chết đuối sắp tự sát, ôm cô ngã ngửa ra sau rơi xuống giường cái *bịch*.
Hoài Chân nhân đó bò dậy khỏi người anh, ngồi xếp bằng trên giường, cúi đầu chạm vào chiếc nhẫn kia.
Ceasar tưởng cô muốn lấy nó xuống, lặp lại một lần gần như cầu khẩn, No, please don’t.
Cô ngẩng đầu nhìn Ceasar rồi lại cúi đầu xuống, vuốt ve viên đá hình vuông màu xanh da trời được gọt giũa hoàn mỹ, không lớn cũng chẳng nhỏ, được gắn vào một chiếc vòng bạch kim, vô cùng đơn giản.
Cô hỏi anh, “Mua bao giờ thế?”
Anh nói, “Hai chiếc anh chọn thì cha lại sợ nó nhỏ, nên ông bèn đưa chiếc của ông ấy và mẹ cho anh. Muhlenberg có nhẫn gia truyền, bình thường sẽ do bà nội tự tay đeo cho cô dâu —— Queline đã lấy được nó. Mẹ anh không có tư cách nhận nhẫn gia truyền, nên ông ấy đã tự đánh một chiếc cho bà.”
Cô sửng sốt, “Mẹ ruột anh…”
Cô tức giận, lại đấm vào bụng anh, “Anh không bị bệnh truyền nhiễm, còn đã tiêm vắc-xin, em thề đây là lời cầu hôn tệ nhất em từng nghe.”
Anh cười nói sorry, lại hỏi cô, “Vậy em có đồng ý không?”
Cô nói, “Có phải em nên nói cho người nhà em trước không? Trời ơi, em không hề có chút kinh nghiệm nào cả.”
Anh đáp, đương nhiên có thể.
Một lúc sau cô lại lắc đầu, “Không, không thể thế được… Mẹ và chị chỉ mong anh cưới em, tâm tình cấp bách như thế sẽ làm em rất khó chịu.”
Anh bật cười.
Trong phòng có một thoáng lặng đi.
Anh nói, “Em có thể nói gì đó được không? Mẹ kiếp cả đời này anh chưa từng căng thẳng như thế… Và cũng chưa bao giờ sợ người khác im lặng với mình đến vậy…”
Hoài Chân gật đầu.
Cô cố gắng vắt hết óc suy nghĩ một hồi, nhưng chỉ nghĩ được mỗi câu thế này, “Are we going to have sex?”
(Chúng ta sẽ làm chuyện đó sao?)
Anh bật cười nhướn mày, nhìn cô bằng một mắt, hỏi ngược lại, “Or? Are you going to pay me?”
(Hoặc là em định trả tiền qua đêm với anh?)
Cô nói, “Why? Prostitutes never ask virgins to pay. I’m virgin.”
(Vì sao? Người bán dâm chưa bao giờ thu tiền người còn trinh, em là trinh nữ.)
Anh gật đầu, cười nói, “Me too.”
Hoài Chân do dự, cô ngẩng đầu lên, hôn phớt lên môi anh như chú chuồn chuồn đạp nước.
Trong một khoảnh khắc, cuối cùng cũng phát hiện kiến thức trên giấy chỉ là điều nông cạn, quả nhiên bản thân là đứa nghĩ bậy thì nhiều mà hành động ngơ ngơ, mù mờ nhìn anh, đột nhiên không biết bắt đầu từ đâu, không biết nên tóm anh thế nào.
Sau khi nhận ra chuyện đó, cô cúi gục đầu xuống, lại đeo chiếc nhẫn trong lòng bàn tay lên ngón áp út, thỏ thẻ, “Tuy lời cầu hôn của anh rất dở, nhưng em muốn nói, em mười bảy tuổi, cao 63 inches, nặng 86 pound… Thật đáng tiếc anh chỉ kiếm được lời thêm được 1 pound. Tuy không tăng cân nhiều, nhưng cơ thể khỏe mạnh, có vẻ chưa tiêm vắc-xin, không có bất cứ kinh nghiệm nào, anh sẽ dạy em chứ?”