Kim Sơn Hồ Điệp
Chương 132 : Washington (3)
Ngày đăng: 13:28 19/04/20
Anh nhìn cô một lúc, rồi lắc đầu cười nói, “I’m not planning…”
Hoài Chân trợn mắt nhìn anh, chống tay lên đầu gối anh, như một con thú nhỏ nhẹ nhàng tiến đến, hôn nhẹ lên môi anh.
Anh bị cô hôn phải ngửa ra sau, một tay chống xuống giường, một tay đỡ cô, không nói năng chờ xem cô sẽ làm gì.
Cô làm môi anh ướt nhẹp, toàn là nước bọt lưu lại do những chiếc hôn sơ sài, rồi cô không dằn nổi lòng đưa tay cởi nút áo anh, cứ như thủ tục cố định trong mấy bộ phim biên tập mấy phút đã dạy vậy.
Nhưng cởi cả nửa buổi mà cũng không cởi được hai nút, cô cúi đầu nhìn, chính là chiếc áo truyền thống Trung Quốc màu xanh nhạt hôm nay cô đưa, đầu dây chặt, nút áo lại to nên buộc rất chặt, khó mà cởi ra được; mà nút lại rất nhiều, cứ theo cách của cô thì đến trời sáng mới cởi được mất.
Cô gấp tới mức dùng miệng cắn, cắn đến nỗi đầy dây sắp đứt.
Anh bật cười, “Hey, hey…”
Cô tức tối, “Anh giúp em đi chứ.”
“Anh cũng không biết…”
“Chưa làm thì sao biết được.”
Anh ôm cô ngồi lên đùi mình, nhìn cô một lúc, nhỏ giọng hỏi, “Anh nói là nút áo này, anh cũng không biết mở.”
“…”
Anh lại bật cười, hôn lên trán cô, “Sáng nay cũng mất hết hai mươi phút để mặc.”
Cô cẩn thận chui đầu vào trước ngực anh xoay cổ liên tục, cuối cùng cũng cởi được một nút ra, thở dài bảo, “Thôi, sau này mặc áo thun cho nhanh.”
Ceasar buông cô ra, cúi đầu nghiên cứu một lúc, thử dùng một tay cởi áo.
Nguyên là cô toàn tâm toàn ý làm chính sự, nhưng không biết sao đề tài lại bị lệch đi, cả hai đồng lòng nghiên cứu chiếc áo truyền thống này.
Áo truyền thống khá mỏng, nếu đứng ở chỗ sáng thì nhìn sẽ trong suốt như cánh ve. Hoài Chân nhìn chằm chằm chiếc áo màu trắng bên trong, đột nhiên nổi lòng tò mò, hỏi anh, “Cái này giống Chausses, là áo liền quần hả?”
Ceasar nghe xong, cười nói, “Em muốn nhìn không?”
Mắt Hoài Chân sáng lên, ra sức gật đầu.
Anh đặt tay cô lên thắt lưng quần dài màu xanh xám, ở khu vực bên ngoài.
Cô đưa đầu đến, nhìn thấy chiếc Jockey bông màu xám – là thứ mua trong trung tâm mua sắm ở Little Italy cách thành phố San Francisco không xa.
Ngoài ra, còn có một bộ phận nhô lên, vẫn còn đang say giấc…
Cô bất giác cúi đầu nhìn xuống, lập tức giật nảy mình.
Nhận ra điều đó, anh hỏi nhỏ, “Khó coi lắm hả?”
Nhất thời cô không thể trả lời mạch lạc, “A… Cái gì? Không có đâu.”
Anh lặp lại, “Anh cảm thấy rất xấu xí.”
Vừa dứt lời, cô nhanh chóng sực tỉnh, tự động nhìn đi nơi khác, đặt cằm lên vai anh, không nhẹ không nặng, giả vờ như từng thấy việc đời mà nói, “Vẫn tốt mà.”
Anh ừ một tiếng.
Cô lại hỏi anh, “Làm thế nào đây?”
Theo động tác nuốt nước bọt, anh khẽ thở dài.
Cô nói, “Hay là không làm nữa…”
Rồi cô nghe thấy anh điều chỉnh hô hấp, nhỏ giọng nói, “Không nhịn nổi.”
Cô muốn nói để em dùng tay, nhưng câu tiếp theo của anh đã khiến cô không mở miệng nổi.
Anh dùng môi chặn cô lại, một tay túm lấy chăn đệm dưới eo cô, với tư thế đó từ từ nằm lên người cô, cùng nhau ngã xuống.
Bắt đầu từ khoảnh khắc này, cô trở nên vô cùng căng thẳng, “Anh nói gì đi.”
Anh ngẫm nghĩ, hỏi cô, “Shame?” (Xấu hổ hả?)
Cô nói, “Scared.” (Em sợ.)
Anh hỏi, “Of what?” (Sợ gì?)
Cô nghiêng đầu tránh nụ hôn anh, buồn bã nói, “Terrified of pain.” (Sợ đau.)
Mỗi lần mất kiểm soát nhớ lại thứ vừa nãy liếc mắt nhìn, cô lại buồn bã nói không nên lời.
Anh nói, “Then therapist will have to be gentle.”
Cô cắn răng nghiến lợi tựa trán vào hõm vai anh, chỉ hận không thể há miệng cắn anh.
Ngay sau đó cô lại muốn khóc, có cảm giác như hồi bé lần đầu đến bệnh viện, mặc dù có người dỗ cô “sẽ không đau đâu”, nhưng xưa nay bác sĩ ‘ngoài mặt thì hiền trong lòng thì cứng’ chỉ biết nói dối để dỗ con nít mà thôi.