Kim Sơn Hồ Điệp

Chương 133 : Washington (4)

Ngày đăng: 13:28 19/04/20


Ngọn đèn đầu giường tỏa ánh sáng mờ mờ, giống như mặt trời thiên vị chỉ chiếu sáng một góc nhỏ. Chiếu lên tấm gương lớn, phản lại ánh sáng chói mắt, khiến người ta ngỡ có ô cửa nhỏ đang mở ở nơi đó, và trong khung cửa ấy cũng có một đôi tình nhân thân mật đang ôm nhau.



Mặt gương phản chiếu rõ tấm lưng trần rắn chắc cùng bờ hông nhỏ của anh, ngoài ra, còn cả đôi chân bé nhỏ vắt vẻo trên đó.



Cô nhìn không dứt mắt. Cứ tưởng chân mình không hề nhỏ, nhưng so ra mới thấy có khi còn không to bằng cánh tay anh. Cảm giác chênh lệch sức mạnh lớn như vậy, khi nhìn vào trong gương, nhất là với tư thế này, quả thực làm người ta phải giật mình.



Gần nhau đến thế, hình như màu da của anh ngăm đen hơn trước, dù là ngày nóng nhất trong mùa hè ở thành phố San Francisco thì cũng không quá nắng, cô cũng chưa bao giờ mặc quần áo để lộ chân, còn anh chắc hẳn là kết quả của việc thường xuyên đến bãi biển phơi nắng.



Ceasar cũng ngoái đầu nhìn vào gương.



Không biết anh đã nhìn bao lâu, cho tới khi tầm mắt hai người chạm nhau trong gương, Ceasar mới hỏi, “Thích đối diện với gương à?”



Cô còn chưa kịp giải thích thì anh nói tiếp, “Nếu thích thì để lần sau.”



Sau đó lại vùi đầu hôn cô, nói bổ sung, “Sẽ đau đấy.”



Lời cần nói cũng để anh nói rồi, cô không biết nên nói gì nữa, nói không chừng là mình thích thật. Thế là cô dứt khoát cúi đầu tập trung nhìn động tác của anh. Không biết có phải nhiệt độ trong phòng chợt giảm xuống hay không, mà cô bất giác cảm thấy có hơi nóng bốc lên từ trên mặt mình.



Nhìn chăm chú một lúc, quả thật có hơi căng thẳng, gác cằm lên vai anh thôi nhìn, sau đó lại không nhịn được nhìn vào gương.



Trong chớp mắt ấy, cô nhìn thấy vùng da sáng bóng dưới hông anh – vốn ban nãy không thấy rõ – đang từ từ chậm rãi di chuyển rồi bất giác xông thẳng vào.



Cả hai đều ngẩn ra.



Không ngờ cô lại mềm mại đến thế, anh cũng ý thức được mình đã dùng sức hơi quá.



Anh điều chỉnh hô hấp, “Có đau không?”



Nhất thời Hoài Chân không trả lời được.



Cô sợ nhột, mới đầu lo mình sẽ không nén được cười, sau đó cô lại cảm thấy có thể sẽ khóc, nhưng không ngờ lại thành ra như vậy.



Cô không thấy đau ngay, cảm giác dính chặt vào người anh giống như cả người lơ lửng trên không. Dù rõ ràng cô đã dựa sát vào đầu giường và gối, nhưng cảm giác chới với ấy vẫn làm cô tan vỡ. Rồi sau đó cơn đau mới ập đến, chứng thực tất cả cảm giác sợ hãi và không an toàn.



Quả nhiên không phải cứ đọc trong sách là xong, dù có chuẩn bị tâm lý đến đâu cũng vô ích.



Cũng trong nháy mắt đó, cô có cảm giác mọi huyết khí bốc lên cũng tụt xuống, ngay tới ngón tay ngón chân cũng lạnh băng.



Nhưng cô thấy nhất định anh cũng không dễ chịu hơn là bao.



Cô chậm rãi hắng giọng, để giọng mình nghe không đến mức run rẩy, trả lời một cách rất không thuyết phục, “Vẫn ổn ạ.”



Trả lời xong mới nhận ra đầu óc bị cơn đau làm cho ngừng vận hành, đến kẻ ngu cũng biết I’m OK chính là không OK một chút nào.



Anh không trả lời, nắm lấy bàn tay phải lạnh băng cô đặt trên chăn.



Thực tế là cả người cô đều lạnh toát, chỉ có mỗi anh là nóng. Nhưng cô không còn hơi sức đâu để nói.



Anh hôn vào lòng bàn tay cô, nhỏ giọng dụ dỗ, “Không làm nữa.”



Nói đoạn toan rút ra.




Sau khi bắt đầu kiểm tra, quý bà nước Anh mới bắt đầu mắng mỏ cũng như thuyết giáo học thuật với Ceasar.



Bà ta tức giận dạy dỗ anh: “Tôi đoán chắc chắn cậu không có màn dạo đầu, chưa gì đã vội vã bắt đầu. Kiểu thanh niên không nặng không nhẹ như các cô cậu tôi gặp quá nhiều rồi, chỉ hận không thể đánh cho một trận no đòn.”



Thấy anh thành khẩn nhận sai, nữ bác sĩ tiếp tục hướng dẫn tỉ mỉ, cuối cùng bổ sung rõ: nửa tiếng một giờ cũng không quá đáng.



Đến lượt quay sang Hoài Chân, bà ta lập tức trở nên vô cùng dịu dàng, dỗ cô như dỗ một đứa trẻ một hai tuổi vậy, “Không sao đâu, không có vấn đề gì lớn, ngày mai sẽ khỏe lại thôi, không cần uống thuốc. Cần ăn gì cứ ăn, cần uống gì cứ uống, đừng để cậu ta đụng vào là được.”



Lúc gần rời đi, bác sĩ còn để lại ít thuốc giảm đau và hạ sốt, lại cố ý cảnh cáo Ceasar phải cẩn thận, ít nhất trong vòng một tuần không thể làm thêm được.



Hoài Chân nhìn biểu cảm của anh, thấp giọng bật cười.



Lúc tiễn bác sĩ đi thì đã gần mười giờ tối, đương nhiên đã bỏ lỡ buổi đấu giá chiều nay. Ceasar đi mua băng vệ sinh cho cô, cô không chịu ở khách sạn một mình, nhất quyết đòi đi theo. Cửa hàng tiện lợi 24/24 ở Mỹ không hề ít, nhưng anh lại lái xe chở cô đi xa những hai mươi phút, gần như sắp đến quận Silver Spring.



Thành phố xung quanh cũng không có gì hay để xem, đèn sáng trong đêm tối, cửa hàng tiện lợi 24/23 nằm trơ trọi trên phố xá mang lại lợi ích cho người dân gần đó, ngoài cửa có xe ô tô màu xanh ngọc đang đậu, tài xế vào cửa hàng mua lương khô thuốc lá, ngoài ra không còn vị khách nào khác. Chủ cửa hàng cũng đi ra ngoài, dựa vào thân cây hút thuốc. Đêm hôm khuya khoắt bắt gặp một đôi tình nhân thì bật cười sáng tỏ, tưởng bọn họ tới mua đồ làm chuyện tốt, nào ngờ chỉ là mua đồ dùng của phụ nữ, thật sự khó hiểu.



Mua được thứ tốt, suýt nữa hai người quên luôn cơn đói, vậy là nhờ chủ tiệm mở lò nướng nướng hai chiếc bánh mì xúc xích, rồi lại chia nhau một chai Coca-cola uống chung.



Hai người ngồi trên ghế, đối mặt với cửa sổ im lặng ăn uống. Bên ngoài gió to, lá rụng xoay một vòng rơi xuống người chủ tiệm. Ông ta chửi tục một câu, lại quay đầu cười xin lỗi hai người. Nghĩ ngợi một lúc, ông ta cố ý đi tới khen, “Hình xăm của hai người rất đặc biệt.”



Ceasar nói cám ơn, hiếm khi thấy anh không nói nhiều lời cười nhạt.



Hoài Chân cúi đầu nhìn, chữ đó nằm ở vị trí rất dễ thấy. Không biết vì sao cô lại thấy vui vui, bất giác cười tít cả mắt.



“Cười cái gì?”



“Không biết.”



“Không giận anh à?”



“Em giận gì cơ?”



Anh nhìn cô một lúc, “Em đúng là khờ.”



Cô bật cười, cố ý cười một cách khờ khạo.



Anh cũng cười.



“Anh lại cười gì đó?”



“Nhớ đến em.”



“Em sao?”



“Giống tơ lụa.”



Tương vàng trên xúc xích dính vào miệng cô, cô “ừ?” một tiếng, nghe không hiểu.



Anh đưa tay lau sạch cho cô, lại dời tầm mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe gia đình Fiat màu xanh ngọc ngoài cửa sổ kính, mỉm cười lặp lại, “Rất giống tơ lụa.”