Kim Sơn Hồ Điệp

Chương 151 :

Ngày đăng: 13:28 19/04/20


(P/S: Chương này mình gộp chung bản raw cũ và raw mới, không phải tự bịa cảnh H.)



Cô luôn cảm thấy, ngày hôm nay thật sự không phải là một trải nghiệm tốt. Dù mọi chuyện đều tiến hành rất thuận lợi, cũng rất thành thạo.



Sarong mỏng, rất thích hợp để mặc trong những ngày hè oi bức, và cũng không quá khó cởi.



Hai cúc áo gỗ dừa ở cổ được mở ra, tháo xuống; tay anh lại di chuyển xuống dưới, cởi vải xanh thắt quanh eo…



Bàn tay mơn trớn cổ cô vừa ấm áp lại mạnh mẽ, chỉ là không có nhẫn.



Bất chợt cảm xúc trong cô bị khuấy động, im lặng không nói gì, cụp mắt trong thất vọng xen lẫn mất mát.



Tầm mắt đi theo sarong, nhìn nó bỗng rơi xuống sàn nhà, nằm một chỗ với áo lót, như thể mất đi linh hồn.



Ánh trăng phủ lên căn phòng một màu sắc xanh lành lạnh, ôm ấp cơ thể của cả hai.



Giường đơn chật hẹp, cứ mỗi thứ tư là lại thay khăn trải giường một lần, có mùi xà bông nhẹ nhàng thoải mái.



Chỉ vừa chạm lưng lên khăn trải giường thì cô đã lập tức nhỏm dậy, dịch vào bên trong muốn chừa lại vị trí cho anh.



Nhưng anh không nhúc nhích. Nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh cô, cụp mắt quan sát cô.



Ánh mắt chậm rãi dao động, rồi sau đó dừng lại.



Dưới ánh trăng sáng, đôi chân bé nhỏ trắng ngần đến mức trong suốt.



Còn anh lại quần áo chỉnh tề, đứng yên bên mép giường, như cố ý muốn khiến cô phải xấu hổ.



Đêm tháng ba nơi hải đảo vẫn khá rét, không khí lạnh lướt qua da thịt làm cô tê buốt, vô thức ôm cánh tay, lòng bàn tay ấm áp chà xát hai tay, cũng để trấn an lòng mình.



Sau đó mọi thứ bắt đầu.



Ngay sau đó, hai tay cô bị chụp lấy đẩy lên quá đỉnh đầu.



Cô bất giác cúi đầu nhìn, rồi lại ngẩng lên, hai tai nóng rực. Anh cũng biết như thế sẽ làm cô thấy xấu hổ, nên ánh mắt nhìn cô càng thẳng thừng trần trụi, không chút kiêng dè.



Một lúc sau, anh mới mở miệng cắn lấy, từ từ ngậm mút.



Cảm nhận được ẩm ướt và ấm áp vương vấn, trong lòng bắt đầu có sự thay đổi kỳ lạ. Cô nhắm nghiền hai mắt, cắn môi dưới, khó khăn kìm nén tiếng thở dốc nho nhỏ.



Rồi cô cảm thấy anh rời khỏi mình, trói buộc ở cổ tay cũng lỏng dần, sau đó giường nhẹ nhàng chấn động.



Cô mở mắt, chống người ngồi dậy toan nhìn anh, nhưng những chiếc hôn đã tới tấp rơi xuống, khóa chặt mọi âm thanh.



Cùng với nụ hôn, cơ thể anh cũng đè xuống.



Bàn tay đặt ở eo bất giác chu du xuống dưới, tách chân cô ra; ngón tay ấm áp, kiên nhẫn vuốt ve nơi mềm mại.



Theo động tác xoa nắn, vải ren bị dính ướt trơn bóng.



Anh dừng tay, sau đó chạm vào như xác nhận điều gì đấy. Rồi anh đỡ cô ngồi dậy, chậm rãi cởi ra.



Cô chống người lên, ngoan ngoãn phối hợp với động tác của anh.



Bất thình lình ập đến làm cô “ưm ——” lên một tiếng.



Anh nghe thấy tiếng bèn ngẩng đầu lên, quan sát sắc mặt của cô, động tác tay lại chẳng hề dừng lại hay giảm đi, xoa ấn, vân vê. Ngón giữa và ngón áp út không an phận tiến xuống bên dưới, bất thình lình đâm vào không báo trước.



Nơi được tay anh chạm đến trở nên nóng ran.



Cô cau mày hừ nhẹ, bất giác cử động nghênh đón.



Sau mùa mưa, cây cối trong vườn thực vật sinh trưởng như điên, màn đêm buông xuống, côn trùng nấp trong rừng cây nhiệt đới liên tiếp kêu vang râm ran. Cách một khung cửa sổ, càng làm nổi bật sự yên tĩnh bên trong căn phòng.



Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở hổn hển đầy kiềm chế của cô, định dùng cách thức này để nuốt lại âm thanh trào ra.



Anh không nói gì, chỉ nhìn cô chòng chọc.



Ánh mắt quấn quýt nhau, bao thẹn thùng xấu hổ in hằn trong đáy mắt, không nơi lẩn trốn.



Nhất định là anh muốn phát tiết, song vẫn quyết chí giữ im lặng.



Nhiều kích thích hơn tấn công đến, huyết dịch trong người chảy xuống, tuôn trào ở cùng một chỗ. Vui vẻ triền miên cũng hội tụ xuống dưới, giác quan tại một nơi bỗng trở thành trung tâm thế giới, dòng suy nghĩ dần bị rút cạn, đầu óc trở nên mơ màng.


Cô thở phì phò, nhỏ giọng nói, “Thế anh có tiếp xúc với cô gái trẻ nào không?”



Anh đột nhiên vui vẻ khi thấy cô ghen, “Cô gái trẻ hả? Không nhớ. Tiếp tuyến viên ở nội các, cùng với một cô gái xa lạ không biết tên gọi điện chúc anh sinh nhật vui vẻ, có tính không?”



Dù biết anh đang trêu cô, nhưng bao cảm xúc tệ hại cũng vì thế mà tan biến.



Sau đó cô lại hoài nghi, không nhịn được hỏi anh, “Vậy sao hôm nay anh lại như vậy…” Cô thật sự không nói ra được những từ ngữ trắng trợn.



Anh cố ý hỏi, “Sao nào?”



Cô ấm ức, nói, “Vừa hung dữ lại vừa lạnh lùng.”



Anh cười, hỏi tiếp, “Còn gì nữa không?”



Cô không trả lời.



Đương nhiên anh biết cô muốn hỏi gì, “Anh học gì cũng rất nhanh.”



Im lặng một lúc, anh hỏi tiếp, “Thoải mái không?”



Cô nhìn chằm chằm cửa sổ, bên tai nóng lên, thấp giọng đáp, “Có ạ.”



Anh khẽ thở dài, ôm cô thoải mái hơn.



Cọ vào đỉnh đầu cô, giọng cũng trở nên nhỏ nhẹ, “Thoải mái thì sẽ không đi nữa, có đúng không?”



Không hiểu sao cô lại thấy chua xót, nước mắt lại tuôn ra, không nói được gì và nhìn gì cũng mơ hồ.



Anh khẽ thở dài, “Quý Hoài Chân, tên lừa gạt nhà em.”



Cô nghiêng đầu hôn anh, làm môi và má anh ướt át.



Nghe thấy tiếng chuông ở tòa nhà HSBC Holdings, cô ngạc nhiên.



Thường ngày cứ đến mười một rưỡi tối là sơ Soysa sẽ gõ chuông ký túc xá, nhắc nhở các cô gái đã tới giờ cần phải đi ngủ. Nhưng không biết vì sao tối nay cô lại không nghe thấy.



Cô nằm ngửa trên giường, nghe tiếng chuông, quay sang thúc giục anh, “Có phải anh nên về khách sạn Repulse Bay rồi không?”



“Không. Hôm nay không đi.”



Cô nhìn trời, “Nhất định quản lý ký túc xá sẽ lên trường khiếu nại em mất.”



Anh nói, “Ngủ lại hợp pháp.”



Cô không tin nổi, “Đây là ký túc xá nữ!”



“Hết xe về khách sạn Repulse Bay rồi.”



“…”



“Hay em muốn về chung với anh?”



“Anh đúng là vô liêm sỉ!”



“Ừ, anh vô liêm sỉ thế đấy.”



Cô nghẹn lời.



“Hoặc em có thể lựa chọn sáng mai giới thiệu anh ở trên bàn ăn sáng.”



“No way!”



Anh bật cười, “Ngày mai đến Repulse Bay với anh nhé?”



Cô gật đầu, “Phải ở khách sạn Repulse Bay bao lâu?”



Anh định nói ngày mai có thể chuyển vào nhà trọ rồi, nhưng một tháng sau sẽ bận công tác liên miên, đầu tiên phải đến Singapore hai tuần, rồi lại về Macau, không có nhiều thời gian ở Hương Cảng.



Anh hỏi cô có muốn đến nhà trọ của anh xem không, có cần gì thì để người chuẩn bị.



Cô cười bảo, “Anh bận quá nên muốn mời em đến sắp xếp nhà mới đúng không.”



Anh cũng cười, “Chẳng lẽ em muốn thường xuyên mời anh đến đây?”