Kim Sơn Hồ Điệp
Chương 150 :
Ngày đăng: 13:28 19/04/20
Giống như người xa lạ gặp lại nhau, có quá nhiều điều kỳ diệu nhỏ bé, xen lẫn chút thăm dò cùng một chút khắt khe.
Hoặc chính bản thân người nói cũng không biết nên làm gì với cô.
Mà với người qua đường, có vẻ như câu chuyện này được lý giải một cách dễ dàng hơn nhiều: một binh sĩ nước Anh vô lễ bỏ đi, một người Mỹ ở lãnh sự quán đến làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Người da trắng tới Loan Tế tìm vui thì có gì tốt? Chưa bao giờ đối xử với phụ nữ Trung Quốc một cách tử tế. Người Trung bị chèn ép quen rồi, dù là thịnh thế hay loạn thế, thì mọi chèn ép bất công đều rơi xuống phụ nữ.
Câu chuyện xảy đến với một người đàn ông da trắng tìm thú vui cùng một cô gái gốc Hoa trẻ tuổi, có khi cũng chỉ có hai ba kiểu đại loại như vậy, chứ đâu ai đoán được giữa hai người này từng có nhiều cơ duyên đến thế.
Trên cả một con phố, có chừng trăm đôi mắt đang nhìn vào hai người khác biệt màu da này. Bọn họ nghĩ: hai người bọn họ vẫn chưa chốt được giá tiền nên mới vậy sao?
Người Mỹ ở khách sạn Gloucester lên tiếng, phá vỡ yên lặng thay hai người: “Cea! Có về uống rượu không?”
Anh ngoái đầu lại nhìn, chỉ cười không nói, có vẻ mặt mà cô chưa từng thấy bao giờ.
Một Ceasar hoàn toàn xa lạ, khiến cô không thể nào đoán trước.
Nhưng vì sao cô phải đoán trước? Có lẽ vẫn chưa nghĩ thông, nhưng anh đã đến tìm cô trước, chẳng nhẽ cô không nên làm gì đó để anh vui sao? Lấy lòng cũng là một trong những công việc của người yêu.
“Anh đang ở đâu?” Cô hỏi.
“Khách sạn Repulse Bay.”
“Xa thế sao?”
“Ừ, chưa có khu nhà trọ nên ở tạm đó trước.” Liếc thấy túi bánh Lane Crawford bị thấm bẩn vì nước mưa, anh quay sang hỏi cô, “Có đói bụng không?”
“Hơi hơi.”
“Muốn ăn gì?”
Cô nghĩ ngợi rồi đáp, “Nhà hàng Thúy Hoa Trà.”
Hoài Chân không ngẩng đầu nhìn anh, không biết liệu anh còn nhớ chuyện này không mà không nghe thấy tiếng cười.
Đồng nghiệp ở khách sạn Gloucester thấy anh dẫn cô gái kia rời đi thì huýt sáo, hỏi, “Tối còn về Repulse Bay không?”
Anh trả lời, “Maybe not.”
Đột nhiên sau lưng rơi vào khoảng không, cô giật mình.
Anh đỡ lấy cô đi mấy bước vào phòng, cho đến khi lưng chạm vào mặt tường lạnh băng, vừa an toàn lại lơ lửng trên không.
Tiếp đó, tiếng kêu đầy sợ hãi đã bị chiếc hôn vùi lấp.
Cửa phòng nặng nề khép lại sau lưng anh.
Mấy giây sau, ngoài cửa vang lên tiếng cười đùa của các cô gái trẻ, tiếng bước chân càng lúc càng gần, rồi lại dần dần rời xa, đi ngang qua cửa.
Không biết bọn họ có nghe thấy không, cả hai đợi một lúc, đợi bọn họ vào phòng rồi mới tiếp tục.
Cô nghĩ mà sợ, nhắm mắt lại, toát mồ hôi đầy người, sarong thấm lạnh dính cả vào da thịt.
Cô khẽ gọi anh, “Cea…”
“Ừ?”
“Em muốn tắm trước.”
Anh không buông tay cũng không nói gì, để cô ôm cổ mình, nghiêng người lại gần.
Với tư thế này, chỉ cần cúi đầu là anh có thể hôn lên nơi nhấp nhô trên người cô.
Cách Sarong và lớp ren bên trong, nhưng vẫn còn thô ráp hơn cánh môi.
Đầu lưỡi từ từ lướt qua, lớp lụa mỏng ẩm ướt ấm áp vuốt ve làn da mềm mại, càng trở nên thiết thực.
Cô chưa bao giờ làm chuyện này với anh.
Động tác rất dịu dàng, xúc cảm lại rất rõ ràng.
Cô không chịu nổi kích thích này, đầu óc dần trống rỗng, tiếng thở gấp tràn ra giữa cánh môi, nghe chừng như chưa thỏa mãn.
Anh cũng nghe thấy, từ từ dừng lại.
Cô cúi đầu, nhìn thấy lớp áo lụa đã dính ướt, nửa trong suốt dán vào mỗi tấc da thịt trên người cô. Có thể thấy rõ, cách lớp lụa, đỉnh tuyết màu hồng chậm rãi cứng lại đứng lên trong kích thích của anh. Chỉ mới nhìn qua thôi, cô đã xấu hổ tới nước muốn độn thổ quách cho rồi.