Kim Sơn Hồ Điệp
Chương 58 : Oakland (3)
Ngày đăng: 13:27 19/04/20
Hoài Chân xác nhận bản thân không bị thương quá nặng. Cô nhận lấy khăn giấy McLean đưa đến, cám ơn anh ta.
McLean như muốn nói thêm gì đó, nhưng trong chớp mắt ấy, anh ta cảm thấy bây giờ nói gì cũng vô dụng, hoặc có lẽ một cô gái người Hoa không đáng để anh ta phải giải thích.
Cửa khép hờ, tất cả mọi người đều đi ra ngoài.
Hoài Chân cũng không có cảm giác đặc biệt nào. Thậm chí cô còn không có hơi sức đâu để trách cứ Trần Đinh Hương.
Được Tổ chức Cứu trợ cứu viện, Trần Đinh Hương cứ tưởng như vậy sẽ là người chết chìm với được khúc gỗ nổi, song lại thành lạc đà đè chết cọng cỏ cuối cùng.
Bước ra khỏi nơi này là cô ấy sẽ không thể vào được xã hội của người da trắng, cũng mãi mãi không quay về được thế giới của người Trung Hoa.
Tuyệt vọng biết bao…
Nhưng cô không hề đồng tình với Trần Đinh Hương chút nào.
Cô có thử nghĩ, nếu bản thân rơi vào tình cảnh như Trần Đinh Hương thì liệu mình có làm như vậy không.
Câu trả lời là không. Sự tôn trọng và tha thứ mà nước Mỹ cùng phố người Hoa có thể cho một cô gái Trung Hoa đã ít lại thêm ít, nếu không có ai yêu cô cũng không sao. Trời đất bao la, cô chỉ có một mình, sẽ gặp được người đủ yêu mình. Cô tuyệt đối sẽ không để bản thân trở thành Trần Đinh Hương.
Cũng không biết có phải bị căng thẳng sau khi đánh không, mà lúc này tuy cô rất lạnh nhưng lại bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Cho tới khi cánh cửa ấy đẩy ra, nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen láy của Ceasar.
Hoài Chân giật giật tay, lau vết máu trên mặt mình đi.
Động tác lau chùi đã kéo khóe miệng cô nhếch lên, nụ cười khinh bỉ như in trên mặt cô mãi không tan.
Không chớp mắt đối mặt nhìn nhau mấy giây.
Trong mấy giây ấy, cả hai người không hề có chút biểu cảm nào.
Sau đấy, anh khép cửa lại.
Cô nghe thấy anh đứng ngoài cửa, bình tĩnh hỏi, “Who did this?”
Bên ngoài im lặng rất lâu.
Cô lại mơ hồ nghe được McLean nhỏ giọng khuyên giải, “Chuyện tối qua đã ép cậu ta nổi điên rồi, xin lỗi ——”
Vừa nói dứt câu thì *rầm* một tiếng, ai đó bị đánh đòn rất nặng, bàn ghế đổ rầm rầm.
Có người la lớn: “Cậu điên rồi!”
Chốc lát sau, nắm đấm cửa khẽ động, anh xoay người đi vào.
Vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, cứ như thể anh chỉ mới ra ngoài uống cốc trà.
Cánh cửa đóng lại, chặn hết bao sự việc rườm rà rắc rối ở bên ngoài, nhường lại khung cảnh yên tĩnh hòa bình trong phòng.
Nhưng sự thật lại trái ngược hẳn.
Anh giật giật cổ tay, có vẻ đã bị trật khớp.
Xe hơi đậu bên ngoài đồn cảnh sát khu vực San Francisco. Anh dùng bàn tay không bị thương mở cửa bên ghế phụ ra, mời cô ngồi vào.
Có vài giọt mưa lất phất rơi lên cửa kính, thế giới ngoài kia chỉ còn lại chấm đèn nê ông.
Xe từ từ lăn bánh, trong xe hơi vang lên tiếng động cơ. Thế là thế giới ngoài cửa biến mất hoàn toàn.
Lái xe chạy hơn nửa con phố. Đột nhiên một tiếng cười bật lên, lại như nản lòng.
Anh chậm rãi nói, “Cô có biết vì sao tôi cho rằng cô sẽ nghe hiểu cô gái người Hoa kia nói gì không?”
Hoài Chân đáp, “Vì tôi không phân biệt được think và sink, loun và noon. Giọng của cô ấy và Hán ngữ cũng khác nhau như vậy.”
Ceasar nói tiếp, “Trong hôm cô đi, McLean hỏi tôi, từ ‘con báo’ trong tiếng Trung có nghĩa là gì. Cậu ấy nói cô gái kia đột nhiên gọi cô lại, nói với cô từ này. ‘Giấy nổ’*, cô biết từ này có ý gì đúng không?”
(*Từ con báo phát âm là bàozi, gần với phát âm của từ giấy nổ là bàozhǐ.)
Hoài Chân nhìn xoáy vào mặt bên của anh, sau đó quay đầu đi ừ một tiếng.
Ngày đó cô vẫn có thể ậm ờ nói cô không biết. Cô biết đó không phải là từ tốt, bởi vì cô vẫn chưa hỏi rõ Vân Hà hàm nghĩa chính xác của từ này.
Nhưng lúc này cô đã biết rồi, không thể giả như vô tội được.
Hoài Chân chậm rãi nói, “Dù biết đó là ý gì, nhưng tôi vẫn lừa McLean và anh. Tôi rất bỉ ổi, là một người Trung Quốc chỉ biết lợi ích chuyên luồn cúi, dù làm gì cũng không có cách nào chứng minh mình trong sạch.”
Ceasar không nói tiếp.
Đúng thế, cô là một người Trung chuyên đầu cơ trục lợi chỉ biết luồn cúi. Cô có tất cả mọi phẩm hạnh bỉ ổi của bọn họ, nhưng tôi vẫn không thể nào ghét cô nổi.
Thậm chí tôi còn đồng lõa cùng cô, dù chuyện đó là sai thì vẫn giấu giếm cho cô, xóa bỏ toàn bộ những chuyện đã làm hoặc chưa làm, vờ như không có chuyện gì xảy ra. Thậm chí cũng quên cô là một phần tử người Hoa.
Cả hai đều im lặng.
Trong sự im lặng ấy, sợi dây đàn trong lòng Hoài Chân khẽ rung lên.
Cô nhớ lại lúc ở đồn cảnh sát, anh chẳng hề nghe cô nói mà đã không chút do dự ký tên lên đơn bảo lãnh, cũng đột ngột hiểu ra vì sao Ceasar muốn nói những lời này.
Vì anh sẽ giả vờ như không biết hai chuyện này. Nghĩa là cô vô tội.
Hoài Chân từ từ đưa con mắt dán băng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với anh, “Cám ơn.”
Anh hỏi, “Đau không?”
Cô lắc đầu.
Một khi yên tĩnh, bầu không khí lại khiến người ta uể oải.
Có người sẽ nghĩ tới sự nhận thức lúc ở đồn cảnh sát.
Đây không phải là nhận thức dễ chịu gì cho cam. Nó đến quá sớm, đến vào lúc không nên đến.
Vào lúc chưa có gì manh nha, nó đã để cho người ta nhận rõ rào cản của thực tế quá sớm.