Kim Sơn Hồ Điệp

Chương 59 : Oakland (4)

Ngày đăng: 13:27 19/04/20


Bỗng Hoài Chân nghĩ rõ một chuyện. Cô rất hay nhớ đến một vài chuyện không quan trọng, ví dụ như lúc này, cô đột nhiên cảm thấy, rốt cuộc là vì sao con gái sinh ra trong gia đình Trung Quốc phải học dương cầm và múa ba lê chỉ vì để duy trì sự tao nhã? Lúc nào mới có thể bảo đám người da trắng kia ép con học gảy đàn tỳ bà từ tấm bé, đọc thuộc lòng hành thư Lan đình tập tự ở bữa tiệc kiểu Trung Hoa, nịnh nọt người Hoa?



Đúng thế, bây giờ cô đã hòa nhập vào phố người Hoa, vô cùng quen thuộc sử dụng cái cụm “đám người da trắng” đó rồi.



Cô bất giác nhớ đến bố mình. Lúc ăn mì ở nhà ông sẽ tạo ra tiếng xì xụp rất lớn, đến ngày lễ ngày tết lại ở ngoài phòng ăn cao giọng đàm luận tình hình thế giới, vì viêm họng nên hễ mỗi khi trở trời là lúc nào ông cũng ho khù khụ… Nhưng chuyện ấy cũng chẳng hề ngăn ông bước chân ra khỏi biên giới. Bước ra khỏi nhà đi vào lớp ở trường đại học, ông lập tức lại là một quý ông trung niên lịch sự tao nhã, có phần hơi cổ hủ.



Có phải chăng Trung Quốc đích thực không phải là một Trung Quốc giàu có, đàng hoàng và thịnh vượng sau những năm 80, mà một phố người Hoa hơi chút lại khiến người da trắng lườm nguýt, mang theo phong tục cứng ngắc, mới là Trung Quốc kéo dài từ ba trăm năm trước đến nay?



Hoài Chân bất giác bừng tỉnh hiểu ra, tất cả nền giáo dục đã tiếp nhận từ thời thơ ấu, chỉ đơn giản là sự trông mong của bậc phụ huynh Trung Quốc, muốn ngụy trang con mình thành một món ăn Trung Quốc theo phong cách Tây, ví dụ như chop suay, sườn xào chua ngọt, gà Tả Tông Đường, hoặc là nước nấu cá làm từ cá lưỡi trâu được làm đông lạnh nhanh trong siêu thị Trung Quốc, không đòi hỏi phải phi lê lát cá phức tạp, nhưng đồng thời cũng đánh mất khẩu vị.



Bấy giờ cô mới nhớ đến người Mỹ đang ngồi cạnh mình đây, cô có thể lập tức xác nhận điểm này với anh, hỏi anh rằng, so với đồ ăn Quảng Đông, có phải các anh thích đồ ăn Trung đã được cải chế theo kiểu Mỹ hơn không?



Nhưng khi cô quay đầu sang, nhìn mặt sườn nghiêm túc của người đang lái xe đến thất thần kia, đột nhiên cảm giác đây không phải là thời cơ để hỏi. Nhìn từ phía cô, hàng mi anh che giấu hốc mắt lõm sâu dày rậm, như thể trước khi mở mắt nhìn thế giới cần phải nâng lên tâm sự nặng ngàn cân. Vẻ mặt tự nhiên này khiến anh đạt được khả năng dù mắc phải sai lầm gì, thì cũng có thể khiến người ta dễ dàng tha thứ cho anh.



Rốt cuộc anh đang nghĩ gì mà lại có biểu cảm nặng nề đến vậy?



Hoài Chân đoán, có lẽ tính cách của anh còn cố chấp hơn dáng vẻ thoạt nhìn âm trầm. Anh có thể khách quan hơn rất nhiều người, nhưng ngay cả sự khách quan của anh cũng không thể thay đổi cái nhìn và sự thật của anh về một sự vật nào đó. Ví dụ như trong lễ trao giải Miss Chinatown mấy tháng trước, anh cẩn thận thay mặt cá nhân, xin lỗi cô vì chủ nghĩa chủng tộc của anh. Lại ví dụ như rất lâu về trước, vì một số chuyện chính mắt thấy tai nghe mà anh mới quyết định rõ lập trường bài trừ người Hoa của mình.



Hai người thuộc hai chủng tộc như vậy, ngồi trong xe thì có thể nói chuyện gì mới không khiến bầu không khí thêm sượng sùng đây? Hoài Chân nhẩm tính: Bóng đá? Âm nhạc? Hay minh tinh Hollywood?



Vẫn nên thôi đi thì hơn.



Khi cô quyết định im lặng thì nghe thấy tiếng đồng hồ gõ. Tám giờ rưỡi rồi, tệ quá. Vì buổi sáng La Văn cứ than phiền hũ mắm tôm mua ở Quảng Đông bốn tháng trước sắp hư, nên chậm nhất là sáng mai nhất định phải ăn. Trước khi ra ngoài còn cố ý dặn dò cô, nói cô buổi chiều tan trường, đi ngang qua cửa hàng rau củ thì nhớ mua ít rau muống về.



Đã đến giờ này rồi sao. Hoài Chân xoay mặt ra ngoài cửa, tìm một cửa hàng chưa đóng cửa để mua đồ. Tám giờ rưỡi là lúc San Francisco yên tĩnh nhất, bởi vì những người ở gia đình đứng đắn đều đã kết thúc công việc, quay về nhà chuẩn bị rửa mặt ngủ; còn những người tìm vui về đêm thì vẫn chưa lên đường.



Lúc này cô phát hiện đông đúc cửa hàng ở khu SoMa. Đây không phải là hướng chạy về phố người Hoa, mà xe đang chạy về phía Nam.
Trần Mạn Lệ học được vài câu tiếng Anh đơn giản.



“Cô có khỏe không?” Cô ấy hỏi.



“Ý cô ấy là vết thương.” Lưu Linh Trân dịch lại.



“Không sao, sẽ khỏe nhanh thôi.” Hoài Chân trả lời bằng giọng Tứ Xuyên.



“Cô ấy nói rất khỏe.” Trần Mạn Lệ dùng tiếng Anh dịch lại.



Thấy quan hệ chị em vốn không biết có quan hệ ruột thịt hay không đột nhiên thân thiết, Hoài Chân có phần vui vẻ yên tâm.



Trần Mạn Lệ thấp giọng nói bằng tiếng Anh, “Sao anh ta lại đánh cô?”



Lưu Linh Trân cũng tò mò.



Hoài Chân phát hiện chuyện này khó mà giải thích rõ với đôi ba câu.



Cô dứt khoát trả lời bằng tiếng Anh, “Tôi không biết.”



Hai cô gái bị câu trả lời này dọa sợ hết hồn.



Ngay sau đó tiếng nói chuyện bên kia cũng dừng lại.



Lúc cuộc đối thoại vang lên lần nữa, Ceasar nói với bà Phương, “Trong thời gian này không được rời khỏi thành phố, tạm biệt bà.”