Kim Sơn Hồ Điệp
Chương 94 : Winnemucca (3)
Ngày đăng: 13:27 19/04/20
Cửa kim loại không cách âm, vì người đàn ông trung niên bên cạnh mà hai người đành phải thì thầm nói chuyện, luôn canh chừng xem ông ta đã ngủ hay tỉnh.
Tạ ơn trời đất, đây chỉ là một người đàn ông trung lưu nước Mỹ vô cùng bình thường, chỉ chốc lát sau, ông ta đã ngáy khò khò.
Hai người chen chúc trên một chiếc giường, dỏng tai ngẩn ngơ một lúc rất lâu, đến lúc này mới có thời gian chuyện trò.
Hoài Chân thấp giọng, “Kể em nghe anh đến tìm em thế nào đi?”
Bên dưới giường là một mặt cửa kính, chốc chốc ánh sáng bên ngoài lại vụt qua hắt vào trong, khiến đường nét trên mặt Ceasar gần trong gang tấc. Giữa lúc chuyện trò, bất chợt Hoài Chân đã hiểu từ “thỏ thẻ” nghĩa là gì.
Anh nhíu mày, cẩn thận lục lọi lại trong đầu, đột nhiên bảo, “Ông nội anh thích sưu tầm đồ cổ phương Đông. Tuy ông ấy là người Mỹ, nhưng về điểm này, ông ấy lại tuân theo truyền thống cũ của châu Âu. Trong phòng khách và hành lang ở nhà có rất nhiều món đồ gốm, có Thanh Hoa và cả gốm trơn…”
Cô cũng nhíu mày, “What is porcelain?” (Porcelain là gì cơ?)
“One kind of China.” (Là loại đồ sứ Trung Quốc.)
Anh bèn đổi sang tiếng Đức, bởi vì có rất nhiều từ tiếng Anh Hoài Chân nghe không hiểu, mà dĩ nhiên Ceasar cũng không thành thạo tiếng Quảng Đông. Hai người tốn rất nhiều công sức mới để đối phương biết mấy thứ đó là bức họa thời Minh, chiếu chỉ cung đình, quan phục, đồ gốm nhà Minh, cùng với các loại gốm mới như gốm men Tuyết Hoa, gốm Long Xuyên, vân vân. Những món đồ này vô cùng thịnh hành trên thị trường đồ cổ ở Mỹ.
“Chúng ta bỏ qua mấy từ ngữ chết tiệt này đi,” Anh bảo, “Ngay cả anh cũng thế. Là một món hàng trưng bày trong tầng lớp xã hội đó.”
Hoài Chân bật cười, “Nghĩa là bây giờ em đang mang theo một món đồ quý giá chạy trốn sao?”
Ceasar cốc đầu cô, “Whatever. I just wanna let you know that I’m fragile.”
(Sao cũng được, anh chỉ muốn cho em biết là anh rất mong manh.)
Hoài Chân chọc chọc vào ngực anh, “Please let me know when you’ll be break, Mr. Fragile.”
(Quý ngài Mong Manh, nhớ nói cho em biết bao giờ thì anh vỡ nhé.)
“Every time I could not reach for you… you were making out with another guy.”
(Mỗi lần không liên lạc được với em, (anh đều cảm thấy) em đang thân thiết với một gã trai khác.)
Đang mải mê nói chuyện thì đột nhiên, người đàn ông bên cạnh ho sù sụ.
Cô lập tức ngậm miệng, im lặng lắng tai nghe một lúc, đến ba phút sau ông ta mới ngáy tiếp.
Ngay khi Hoài Chân cho rằng đề tài này đã bị bỏ qua, Ceasar lại nói, “Anh muốn biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong ba tháng này.”
Hoài Chân cười, “Làm lụng kiếm tiền thôi. 8.000 đô đúng là đủ để em quần quật.”
Hoài Chân cũng ảo não, “Giờ đến tắm rửa em cũng không tắm được.”
Ceasar nói, “Anh không để ý đâu.”
Hoài Chân hờ hững bảo, “Cám ơn, nhưng em rất để ý.”
“Nói nghiêm túc thì, anh thích mùi của em.” Ceasar hít sâu một hơi ở bên vai cô, rồi đột nhiên há miệng cắn lên nơi giữa vai và cổ cô.
Hoài Chân bị đau, xuýt xoa rên lên.
Ceasar dừng động tác, lại vùi đầu vào vai cô thấp giọng nghẹn ngào, xem ra anh rất cố gắng để kiềm chế.
Cô đưa tay sờ tóc anh an ủi, cười nói, “Cha em đã cảnh cáo anh đúng không?”
Ceasar nghiêng người, nằm ngủ ở vùng trống cô lưu lại.
Hoài Chân lại dịch vào trong, như muốn quấn làm một với anh.
Anh đưa tay ra, kéo cô ôm vào lòng.
Duy trì tư thế này một lúc, Ceasar trầm tư bảo, “Tự anh cảnh cáo chính mình.”
Cô hỏi, why?
Anh đáp, nothing.
Hai người nằm yên trong chăn, nghe thấy người đàn ông giai cấp trung lưu bờ Đông ở bên cạnh đang cãi nhau với người phụ nữ đãi vàng ở bờ Tây nửa tiếng. Anh và cô có thể phân biệt danh tính của hai người họ rõ ràng như vậy là bởi vì trong lúc cãi nhau, hai người này đã vô tình cao giọng nói toạc ra. Nghe thấy bên kia gây gổ ầm ĩ, cả hai trốn trong chăn cười tới mức không thở nổi.
Đợi đến khi phòng bên lắng xuống, cả hai đều thấy tiếc nuối, vở kịch này dù nghe một năm cũng không chán.
Trong phòng dần yên tĩnh, Ceasar dỏng tai nghe ngóng, cho tới khi người phụ nữ đó tắm xong đi ra, kéo mở cửa rồi đóng lại. Đợi thêm nửa tiếng nữa, người đàn ông và phụ nữ bên kia lại ngáy đều đều.
Anh nói khẽ với cô, có thể tắm rồi.
Không ai trả lời.
Cô nàng bé nhỏ đã ngủ trên tay anh, nằm trong lòng anh, ngay tới tiếng hô hấp cũng rất nhỏ.
Anh không dám cử động một chút nào. Dần dần nhiệt độ trong ngực tăng lên, là thân nhiệt của cả hai. Trong ánh sáng mờ ảo, tuy không thấy rõ gương mặt say giấc của cô, nhưng anh có thể ngửi thấy mùi trên người cô. Dầu gội đầu có mùi trà rất nhạt, còn cả mùi rất đặc trưng của Hoài Chân nữa, đối với anh nó như một chiếc kẹo nào đó, vừa nồng vừa thoang thoảng, lại vừa triền miên. Anh đã muốn làm điều này rất lâu rất lâu rồi, muốn ôm cô vào lòng, muốn khắng khít với cô, muốn hôn lên cổ cô…