Kim Sơn Hồ Điệp

Chương 95 : Winnemucca (4)

Ngày đăng: 13:27 19/04/20


Lúc Hoài Chân tỉnh thì trời vẫn chưa sáng, nhưng đã nghe thấy tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm. Cứ tưởng mình đã dậy sớm lắm rồi, không ngờ vẫn còn có người dậy sớm hơn.



Vẫn chưa được tắm rồi, Hoài Chân trở mình ngủ tiếp, mơ màng cảm thấy người bên cạnh đã thức, trong chăn không còn ấm như trước.



Khoảng hai mươi phút sau – mà cô cũng không chắc lắm – có người gõ cộp cộp vào vạc giường.



Hoài Chân giật mình nghiêng người, thấy Ceasar đứng bên dưới nhìn cô.



Anh cười nói, xuống tắm đi.



Cô thò đầu ra, nhìn thấy anh đang bê một chiếc chậu gỗ bốc hơi nóng đi ra ngoài, trôi nổi trên mặt nước là một chiếc khăn lông trắng tinh.



Hoài Chân “ơ” lên, trong bụng nghĩ anh lấy đâu ra nhiều thứ đồ phương Đông đến thế.



Ngay sau đó anh đã nói, “Hôm qua anh đến toa ăn hỏi bữa sáng kiểu Trung Hoa, thấy có người Hoa đang rao bán thứ này.”



Cô nhìn thấy anh mới gội đầu, bèn nghịch ngợm giơ tay ra, quấn lấy lọn tóc ướt dính trên trán anh.



Ceasar ngẩng đầu nhắc nhở cô, “Nước sắp nguội rồi đấy.”



Cô đáp vâng, sau đó lại thấp giọng hỏi anh, lát nữa em ra ngoài thế nào đây?



Anh cũng nhỏ giọng hỏi, ra ngoài làm gì?



Hoài Chân nói, phục vụ đến thay khăn trải giường thì làm sao?



Đúng lúc này lại có người gõ cửa toa, giọng nữ lảnh lót ở bên ngoài vang lên: “Xin lỗi quý cô quý ngài, cho phép tôi vào thay chăn nệm, khăn lông và xà bông.”



Hai người bên cạnh lần lượt đi ra ngoài, dựa vào hành lang uống cà phê, nhường toa lại cho nhân viên phục vụ.



Hoài Chân rúc vào trong chăn, trái tim nhảy lên đến tận cuống họng.



Mấy phút sau, phục vụ lại đến bên này gõ cửa. Ceasar ở trần, kéo cửa ra hé mở một khe hở.



Nữ phục vụ ở ngoài hoảng hốt hô lên, xin lỗi!



Anh đáp, không sao, đưa tôi thay cho.
(*LadyBird là bộ phim kể về cô gái 17 sinh ra trong một gia đình trung lưu tại khu phố nghèo của Sacramento, cô luôn muốn thoát khỏi nơi này đến học ở New York. Trong cảnh phim được tác giả nhắc bên trên, cô nhận ra một điều rằng Sacramento mới luôn là quê hương của mình.)



Đúng thế, chính là một thủ phủ không có cảm giác tồn tại vậy đấy, lại là khởi điểm của đường sắt Thái Bình Dương lúc trước. Vốn là mảnh đất tập trung công nhân người Hoa nhiều thứ hai trên nước Mỹ, về sau lại bị bài Hoa nhiều lần, bị xua đuổi nhiều lần, nên mọi người đành phải xa rời quê hương đi đến San Francisco. Đây cũng là khởi điểm của sổ ghi chép hành nghề của Huệ Đương tiên sinh tại Bắc Mỹ.



Ceasar nhanh chóng nhìn lướt qua, nói, “Mọi thứ rất ổn, không có vấn đề gì.”



Cô nói, “Các giáo sư nghiêm khắc luôn yêu cầu mọi câu từ đều phải tuân theo đúng ngữ pháp của người địa phương, không thể xuất hiện kiểu dịch từng từ một được.”



Anh nói được, rồi nhận lấy cây bút trong miệng cô, không chút khách khí gạch bỏ câu này đến câu khác, đồng thời nói với cô: “Người bản ngữ bọn anh không nói thế này.”



Hoài Chân vốn ngập tràn lòng tin, nhưng khi thấy cả một trang gần như câu nào cũng được anh sửa thì không khỏi nhụt chí, đến cuối cùng gục đầu ủ rũ ở mép giường.



“Xong rồi.” Giáo sư nghiêm khắc trả giấy lại cho cô, ân cần hỏi, “Sao thế?”



Cô nói, “Em có cảm giác mình rất kém.”



Ceasar mỉm cười, an ủi cô, “Lúc lên hai anh còn không biết nói tiếng Anh, chỉ biết nói vài câu đơn giản như, chào bạn, rất vui được gặp bạn, tạm biệt.”



Cô máy móc lặp lại, “Chào bạn, rất vui được gặp bạn, tạm biệt.”



Anh nói tiếp, “Và cả ‘anh yêu em’.”



Hoài Chân, “Anh chơi xấu.”



Anh nói, “Anh đã cố gắng làm một người thầy tốt còn gì.”



Cô đáp, “Đúng thế, anh là thầy giáo tốt.”



Anh nói tiếp, “Thầy giáo tốt nói có thể cậu ấy muốn ít phụ cấp. Nói cách khác là hôn cậu ấy đi.”



Cô ngẩng đầu lên.



Ceasar nhìn cô không chớp mắt, “Em có muốn anh dạy em cách hôn không?”



Hoài Chân lập tức nói NO, rồi vịn lấy mép giường chủ động nhào đến. Cô biết mình không có kinh nghiệm, kỹ năng hôn không giỏi, thế nhưng vẫn nhắm mắt lại. Cô hoàn toàn không muốn miêu tả lại quá trình, nếu phải dùng tính từ gì để miêu tả, thì đó giống như động tác hút tủy cá hay ăn thạch vậy. Cô đúng là một học sinh xấu, không có chút linh tính nào trong chuyện này. Cô cảm thấy bản thân như đang chơi trò “nếu ai cười trước người đó sẽ thua”, cố gắng nhịn thật lâu, cho đến khi Ceasar bật cười thì mới thành công, lùi về sau nằm trên giường cười phì.