Kim Tiền Bang

Chương 10 :

Ngày đăng: 09:21 18/04/20


CHƯƠNG 10



Bị nhốt ở Xuân Phong Môn đã năm ngày, Tiền Tiểu Phi theo chỉ dẫn của nam nhân tìm được kho hàng, lấy thật nhiều lương thực, vậy nên việc ăn uống đã không còn là vấn đề. Nguyên lai bất luận là bang phái gì, việc hậu cần vẫn là quan trọng nhất.



Mấy ngày nay, phạm vi hoạt động của Tiền Tiểu Phi cơ hồ không ra khỏi gian phòng này, trừ bỏ lúc đi lấy đồ ăn. Dù sao xung quanh đều là người chết, làm quái có thằng hâm nào muốn đi đi lại lại nhiều. Thậm chí ngay chỉ xung quanh phòng thôi, Tiền Tiểu Phi cũng phải thật lâu mới dọn sạch được, mà kết quả là trong vòng một trăm thước xung quanh mọc lên n cái bia mộ, mặt trên phân biệt viết người chết Giáp, người chết Ất… cứ thế mà suy ra. Dù sao cũng phải có cái tên mới có thể an nghỉ dưới mồ được, ít nhất là Tiền Tiểu Phi nghĩ vậy.



Thương thế của nam nhân cũng dần dần khôi phục. Tiền Tiểu Phi không thể không thừa nhận thân thể người này đúng là hồi phục như thần, cái đống thương tích ấy chỉ cần một cái đem đặt lên người hắn, chỉ sợ nằm một năm rưỡi cũng chả khỏi nổi đi. Vậy mà giờ nam nhân đã có thể làm một chút việc đơn giản, tỷ như ăn cơm. Mà đây cũng có lẽ là việc làm nam nhân cao hứng nhất, bởi vì mỗi lần Tiền Tiểu Phi uy cơm cho hắn, ánh mắt hắn đều giống như muốn đem y ra cắn xé, tựa như trong miệng không phải đồ ăn mà là gân cốt Tiền Tiểu Phi vậy. Ác hàn ~~



Kỳ thực Tiền Tiểu Phi cũng thật oan uổng, đâu phải hắn tự nguyện uy, làm gì có một đại nam nhân nào uy cơm cho một nam nhân khác lại vui vẻ. Ngươi khó chịu, lão tử thì không à! Đương nhiên những lời này Tiền Tiểu Phi cũng chỉ dám hò hét phát tiết dưới đáy lòng.



Ở chung năm này, Tiền Tiểu Phi mới phát hiện một vấn đề thực nghiêm trọng – hắn còn chưa biết tên nam nhân!



“Uy, ngươi tên gì?” Lúc ăn cơm, Tiền Tiểu Phi rốt cuộc hỏi ra cái việc tuy không tính là vấn đề lớn nhưng không hỏi lại thực bất tiện này.



Một ngụm canh nuốt xuống, phản ứng của nam nhân chính là… sặc.



“Uy, ngươi có khỏe không?” Tiền Tiểu Phi khó hiểu vỗ vỗ lưng nam nhân, giúp hắn thuận khí chút, “Cái này chắc không phải cơ mật chứ, ngày đầu tiên các ngươi đã biết tên của ta, ta cũng có nói gì đâu!”



“Trọng điểm không phải ở đó,” Nam nhân thật vất vả khôi phục lại bình thường, “Người bình thường có ai ở chung từng ấy thời gian rồi mới hỏi tên sao?”



“Chắc là không có ai…” Tiền Tiểu Phi nghĩ nghĩ, từ lúc hắn gặp nam nhân đến giờ liền gọi y là “hắc y nam nhân”, sau đó dần rút gọn thành “nam nhân”…



“Vậy ngươi trước kia gọi ta như thế nào?” Kim Hàn bỗng nhiên thấy tò mò, hắn thập phần muốn biết Tiền Tiểu Phi không biết tên hắn thì xưng hô như thế nào.



“Ân…” Tiền Tiểu Phi lại nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng không nói thật: “Nơi này chỉ có mỗi ta và ngươi, tự nhiên không cần kêu tên cũng biết ta nói ngươi, chứ chả lẽ lại kêu mấy cái xác kia a!”



Kim Hàn rõ thực là không hài lòng đáp án của Tiền Tiểu Phi, chỉ thấy hắn nhìn xuống dưới: “Nếu trước kia không gọi tên ta cũng không có gì bất tiện, vậy hiện giờ cũng không cần biết.”



Không phải vậy mà, Tiền Tiểu Phi nghĩ, trước kia không hỏi là không nghĩ tới, hiện tại nghĩ tới rồi lại không được biết, như vậy vấn đề liền trở nên phức tạp, như thế thực không thoải mái mà.


“Người là ai?” Tiền Tiểu Phi cảnh giác nói.



“Người nói xem?” Kim Hàn cũng ngồi dậy, buồn cười hỏi lại. Người này không phải đang mê sảng chứ.



“Người không phải Kim Hàn,” Tiền Tiểu Phi dị thường kiên định, “Kim Hàn thật sự nhất định sẽ đá ta xuống giường, tức giận ầm trời, tối trọng yếu là sẽ không nói ‘sớm an’ với ta!”



“Vì cái gì lại không?” Kim Hàn nhướn mi, “Ta vẫn tự nhận là một quý ông, cũng không thèm cùng tiểu nhân như ngươi so đo.”



Lại nữa! Bây giờ lại là “quý ông”! Người này rốt cuộc là loại người nào? Đầu Tiền Tiểu Phi tựa hồ sắp nổ tung vì nghi vấn!



Hắn hiện tại cần xác nhận một việc, một việc vô cùng cấp bách.



“Ngươi là Kim Hàn?” Tiền Tiểu Phi hỏi lại.



“Như đã nói.” Nam nhân gật đầu.



“Vậy ngươi đến từ đâu?” Tiền Tiểu Phi hỏi tiếp.



Kim Hàn giả bộ khó hiểu nhìn Tiền Tiểu Phi, còn Tiền Tiểu Phi lại cảnh giác nhìn hắn: “Ngươi biết ta hỏi cái gì!”



Nam nhân không trả lời ngay, mà tiến gần tới, gần đến mức Tiền Tiểu Phi có thể cảm nhận rõ hơi thở của hắn. Trong gang tấc, Tiền Tiểu Phi thấy môi hắn động đậy, nói ra tên một địa điểm làm cho y hoàn toàn hỗn loạn không thời gian.



“Hongkong…”



Nam nhân thả bom xong, nhanh trong lùi về sau, khôi phục cự ly giữa hai người. Nhưng Tiền Tiểu Phi vẫn thấy rõ nam nhân tươi cười, tựa như đứa nhỏ đùa dai thành công, hồn nhiên mà giảo hoạt cười.



Không thể không thừa nhận, đây là nụ cười thoải mái nhất của nam nhân mà hắn từng gặp.



Tuy nhiên, lần này vẻ mặt tươi cười ấy, lại làm cho hắn thực muốn giết người!