Kim Tiền Bang
Chương 11 :
Ngày đăng: 09:21 18/04/20
CHƯƠNG 11
Tiền Tiểu Phi hiện giờ có cảm giác giống như một kẻ khoa chân múa tay lao lực nửa ngày để nói chuyện với một người ngoại quốc, kết quả TMD (con mẹ nó) thằng kia biết tiếng Hán!
“Hongkong…” Tiền Tiểu Phi nghiến răng nghiến lợi, “Thật đúng là địa điểm hay nha!”
“Quá khen.” Kim Hàn nhàn nhã trả lời, xem ra căn bản chẳng thèm để Tiền Tiểu Phi đang điên tiết vào mắt.
“Rất – tốt -” Tiền Tiểu Phi nhanh chóng xuống giường mặc quần áo, hùng hổ đứng trước mặt Kim Hàn, “Ngươi từ đầu đã đùa giỡn ta đúng không?”
“Tại sao lại nói vậy?” Kim Hàn giả ngu.
“Ngươi TMD nhìn qua đã biết lai lịch của ta, vậy mà còn giả bộ!” Tiền Tiểu Phi phẫn nộ nói.
“Ta không nhớ có nói mình là người Minh triều, cũng không nhớ ngươi có hỏi lai lịch của ta, tại sao lại nói ta đùa giỡn người được?” Kim Hàn cười cười.
“…” Tiền Tiểu Phi không nói gì, hắn cuối cùng cũng hiểu tranh cãi với Kim Hàn thực sự rất không sáng suốt, nhưng kích thích lớn cộng thêm cảm giác bị đùa giỡn làm hắn có nhu cầu cấp bách tìm đến một nơi không có người xả một chút.
Được, liền ra chỗ mấy khối mộ kia cũng tốt.
Người chết Giáp, người chết Ất, các người phải cẩn thận nha.
Nhìn bộ dáng Tiền Tiểu Phi phẫn nộ rời đi, Kim Hàn cảm thấy thực rất thú vị. Trước đây chưa nói lai lịch của mình là vì cảm thấy không cần, khi đó hắn cũng không muốn có quan hệ gì với Tiền Tiểu Phi, bất quá nếu sớm biết sẽ vui như vậy, có lẽ từ đầu hắn đã nói luôn rồi.
Mới nghĩ tới đây, cái “nguồn-lạc-thú” của hắn bỗng nhiên trở quay về. Tiền Tiểu Phi đứng ở cửa, vì ngược sáng nên Kim Hàn không thấy rõ vẻ mặt của hắn [xin tham khảo tư thế của Inui trong [Hoàng tử Tennis] để biết hêm chi tiết], nhưng Kim Hàn biết vẻ mặt kia nhất định là chẳng vui vẻ gì.
“Ta muốn tuyệt giao với ngươi, vĩnh viễn tuyệt giao!” ném lại mấy câu, Tiền Tiểu Phi rốt cuộc rất phô trương rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Kim Hàn cười khổ. Hành động của Tiền Tiểu Phi thực giống hệt mấy đứa lớp chồi giận dỗi nói “Ta không thèm chơi với ngươi nữa”, chẳng những không có tý tẹo sức uy hiếp nào, còn làm cho hắn cảm thấy thú vị.
Làm thế nào một nam nhân hai mươi tuổi vẫn có thể giữ được thiên chân cùng thẳng thắn như một đứa nhỏ? Kim Hàn không nghĩ ra, có lẽ bởi thiên chân, hay thẳng thắn, đều là thứ hắn chưa bao giờ có. Hâm mộ sao? Cũng có một chút đi.
Từ sau lúc “tuyên ngôn tuyệt giao” được phát biếu, Kim Hàn không thấy lại Tiền Tiểu Phi, hắn cũng thực bất ngờ về nghị lực của Tiền Tiểu Phi, vốn tưởng không tới hai canh giờ y liền tới tìm mình, nhưng xem ra chuyện này làm y giận thật rồi.
Bất quá Kim Hàn rất nhanh phát hiện mình lo lắng thừa rồi, bởi vì đúng giữa trưa, ở cửa phòng liền xuất hiện mấy đĩa đồ ăn vẫn còn bốc khói.
“A ~” Kim Hàn không khỏi cười khẽ ra tiếng, đúng là đồ hay mềm lòng mà.
“Một khi đã vậy, tiền nhiệm môn chủ đã chết, bọn họ vì sao còn đến?” Tiền Tiểu Phi không hiểu.
“Môn chủ chỉ là một chuyện nhỏ, mục tiêu cuối cùng của họ là tiêu diệt Xuân Phong Môn.” Kim Hàn lạnh lùng nói.
“Vì sao?” Tiền Tiểu Phi hỏi.
“Bởi vì tứ đại bang phái đứng đầu võ lâm đồng minh, mà Xuân Phong Môn là một trong những môn phái không chịu ra nhập võ lâm đồng minh…”
“Cho nên bọn họ muốn hủy Xuân Phong Môn, tựa như tiêu diệt dị vật?” Tiền Tiểu Phi nháy mắt liền hiểu rõ.
Sách, nguyên lai ở thời nào, lòng người cũng đều có một mặt ghê tởm như nhau. Trước kia còn ở tập đoàn, có lúc nghe lão đại nói, có cái gì mà “Công thủ đông minh” bắt họ ra nhập, lão vốn không muốn, bởi vì như vậy thu nhập hàng tháng sẽ phải xuất ra một phần nộp lên trên, nhưng vì sinh tồn lại không thể không tham gia. Chuyện này làm cho Tiền Tiểu Phi canh cánh trong lòng, thống hận không thôi, bởi vì hậu quả trực tiếp của việc ra nhập đồng minh hội là manhua của Tiền Tiểu Phi bị cắt giảm – quay vòng vốn của tập đoàn không đủ a.
Vốn Tiền Tiểu Phi đã vì việc làm sập cửa vào mà không có hảo cảm với cái gọi là tứ đại môn phái này, hiện tại ghét càng thêm ghét: “Thật đúng là đám gia hỏa đáng giận mà…”
Biểu tình của Tiền Tiểu Phi đúng là ngoài suy đoán của Kim Hàn: “Ngươi cũng có loại cảm giác này sao, ta còn nghĩ tới người khác làm gì với ngươi, ngươi đều lấy ân báo oán chứ.”
Tiền Tiểu Phi nghe vậy, lườm Kim Hàn một cái: “Ngươi cho ta là Lôi Phong(một người anh hùng Trung Quốc, cũng là một biểu tượng văn hóa, tượng trưng cho bị tha, khiêm tốn, cống hiến) a!”
A ~ nói thế cũng có phần đúng, Kim Hàn sau khi thầm nghĩ lại tất cả hành động của Tiền Tiểu Phi trước giờ liền kết luận như vậy.
“Uy, tắt đèn đi ngủ nhanh nhanh đi!” Tiền Tiểu Phi thúc giục.
“Ngươi không hỏi nữa sao?” Kim Hàn kỳ quái.
“Nên hỏi đều đã hỏi rồi, làm gì có nhiều vấn đề như vậy chứ!” Tiền Tiểu Phi hiển nhiên đã mệt, chỉ thấy hắn đắp chắn cái liền nhắm mắt lại, sau đó liền ngủ khò khò không biết gì luôn.
Kim Hàn bất đắc dĩ xuống giường tắt đèn, kết quả vừa bò lên giường, còn chưa kịp nằm xuống, Tiền Tiểu Phi đã như con bạch tuộc trườn lên người.
“Uy, vừa nãy toàn là ngươi hỏi ta, ta còn chưa có cơ hội hỏi, ngươi sợ lạnh muốn chết như vậy, rốt cuộc là ngươi nơi nào a?
“Thượng Hải… Ngươi phiền quá đi, mau ngủ đi…”
“Thượng Hải? Ta còn tưởng ở Hải Nam chứ…”
Đêm thứ năm kể từ khi Xuân Phong Môn bị hủy, hai kẻ đồng hương thế kỷ hai mốt, cuối cùng tại Minh triều nhận thức nhau.