Kim Tiền Bang
Chương 12 :
Ngày đăng: 09:21 18/04/20
CHƯƠNG 12
Tuy rằng quá khứ thực sự thật quan trọng, nhưng hiện tại vẫn phải tiếp tục, Kim Hàn sẽ không vì mình là người của thế kỷ hai mốt mà gạt bỏ hết thảy ân oán trước đây, Tiền Tiểu Phi cũng sẽ không vì tìm thấy một đồng hương mà có thể trở về nhà. Cho nên, nói tóm lại, nhìn bên ngoài thì trong Xuân Phong Môn vẫn không có gì khác trước,
Nhưng là, trong lòng người, đã có một sự thay đổi to lớn. Đương nhiên câu này là nói tới Tiền Tiểu Phi, bởi vì có thánh cũng bó tay không nhìn ra được manh mối gì với cái mặt “kỷ băng hà” của Kim Hàn.
Tiền Tiểu Phi sau khi biết được thân phận của Kim Hàn, trừ bỏ lúc đầu có chút giận hờn, còn lại đều là sung sướng cùng kích động, cứ tưởng tượng coi, ở triều Minh của sáu trăm năm trước, ngươi há mồm phun ra một câu “COOL” lại có người nghe hiểu được, vậy mới thật là cool! (câu này chém gió -_-)
Mười ngày sau, thương thế của Kim Hàn cũng tốt lên, Tiền Tiểu Phi biết đã là lúc nên ra ngoài. Thực hiển nhiên, Kim Hàn cũng mong đợi đến lúc đó, vì hắn vẫn luôn nói đồ ăn Tiền Tiểu Phi làm chỉ khiến cho vết thương của hắn nặng thêm. [Tuy là sự thật chứng minh hoàn toàn không phải vậy].
Hai người quyết định đến Xuân Phong Môn luyện võ trường, cũng không tốn nhiều khí lực liền tìm được một thông đạo, chính là trước đây Kim Hàn cũng chưa dùng qua đường này, thật sự không biết nó dẫn tới đâu.
“Ngươi nói coi, có thể nào chúng ta cứ tiếp tục đi, kết quả phát hiện mình tiến thẳng vào nhà lao?” Sau khi đi khoảng nửa giờ, Tiền Tiểu Phi bắt đầu lên cơn cực độ hoang tưởng.
“Ngươi chưa tỉnh ngủ à.” Kim Hàn vì cái câu hỏi vô cùng thiếu muối này lườm Tiền Tiểu Phi một cái, “Ngươi cẩn thận bên ngoài là cửa hàng bánh bao của Tôn Nhị nương!” (Lương Sơn Bạc đây, tóm lại là bán rượu hại người, giết khách qua đường, lấy xác làm bánh bao nhân thịt… ọe…)
“Không sợ…” Tiền Tiểu Phi ngược lại thoải mái trả lời, “Tôn Nhị Nương mở cửa hàng là thời Tống mạt, bây giờ là Minh sơ, đã sớm chết rồi!”
“Người thực sự nghiêm túc sao.” Kim Hàn bất lực nói.
Một trận gió lạnh bất chợt thổi qua, Kim Hàn có một dự cảm – đã sắp tới cửa ra.
Quả nhiên, trước mắt đã không còn đường, Kim Hàn giơ tay lên gõ gõ vách đá, dừng lại một chút, rồi lại gõ mạnh, một phiến đá liền mở ra, không khí mới mẻ trong nháy mắt tràn vào ám đạo.
Hai người thuận lợi bước ra, phát hiện mình đang ở một rừng cây.
“Quả nhiên thời này công tác phủ xanh đất trống đồi trọc tốt nha, nơi nơi đều là rừng.” Tiền Tiểu Phi cảm khái, “Khó trách trong truyện toàn nói đến lục lâm hảo hán, có lẽ vì thế này đi.”
Kim Hàn không cùng Tiền Tiểu Phi tranh cãi, mà phức tạp nhìn hắn, tựa hồ muốn nói cái gì, lại không biết nên nói thế nào, hoặc là không biết có nên nói không.
Tiền Tiểu Phi cũng nhận ra, chỉ thấy hắn cảnh giác nhìn Kim Hàn: “Ngươi muốn gì? Ta như thế nào thấy ngươi trông như chuẩn bị chia tay bạn gái vậy?”
Kim Hàn sửng sốt, trước giác của Tiền Tiểu Phi thực đúng đến dọa người.(Anh nhận nó là bạn gái rồi hả anh -_-|||)
“Ta nghĩ… Chúng ta mỗi người một ngả đi.” Kim Hàn rốt cuộc mở miệng.
“Vì sao?” Tiền Tiểu Phi không hiểu, nếu trước kia Kim Hàn nói vậy hắn còn có thể lý giải, dù sao lúc đó bọn họ là hai người không liên quan, thậm chí còn không cùng một thế giới., nhưng bây giờ họ là đồng hương a, chẳng phải nên có chút tinh thần đồng bào đi! Biết đâu còn có thể cùng nhau về nhà! Nếu hiện tại chia tay, hắn thực không nghĩ còn có thể lần nữa gặp nhau giữa biển người mênh mông.
“Đây là…?” Khổng Tiêu nhìn theo bóng dáng Tiền Tiểu Phi rời đi, có chút hiểu khó hiểu.
Kim Hàn cười nhạt, nói: “Tuy ta thích minh thương (ý nói là làm công khai), bất quá bạn ta vẫn có vẻ hợp với ám tiễn (ngược với cái kia, là bí mật mà lấy) hơn.”
Khổng Tiêu nháy mắt liền hiểu rõ, xem ra Tiền Tiểu Phi là đi trộm thiệp mời. Nhìn cái vẻ biết-ngay-mà vừa rồi của hắn, xem ra rất tin tưởng vào tay nghề của mình.
Bất quá… Thực tế thế nào, vẫn còn phải xem kết quả đã.
Bên kia Tiền Tiểu Phi còn đang cố gắng, bên này Kim Hàn cùng Khổng Tiêu ngồi đánh giá lẫn nhau. Hiển nhiên cả hai đều thấy người kia không đơn giản như vẻ bề ngoài. Là địch hay bạn? Tại nơi giang hồ phân loạn này, câu hỏi này thật đúng là khó trả lời.
Đánh giá xong xuôi, Kim Hàn đột nhiên mỉm cười, mở miệng nói: “Huynh đài cứ như vậy đem thiệp mời ra, không sợ gặp phiền toái sao?”
“Ngươi là nói các ngươi hay người khác?” Khổng Tiêu cũng cười, “Nếu là các ngươi, ta không đưa thiệp ra các ngươi cũng tự đi tìm, nếu là nói đến người khác…” Khổng Tiêu dừng một chút, ánh mắt lộ ra tia hưng phấn, “Ta còn ngại mấy ngày gần đây quá thái bình mà.”
Kim Hàn chợt hiểu, người này đang cố ý khiêu khích hắn, cũng như tất cả những người đã nhìn thấy thiệp mời. Ý hắn là “Thiệp mời ở ngay đây, có bản lĩnh đến lấy!”
Sách, đúng là một kẻ cuồng vọng, Kim Hàn thầm nghĩ trong lòng. Mà đằng sau cuồng vọng thường là thực lực, mà như thế… cũng có nghĩa là nguy hiểm.
Mới nghĩ tới đó, tiếng bước chân Tiền Tiểu Phi đã vang lên. Hắn hoàn toàn không biết hai nam nhân vừa tiến hành một phen “giao lưu” sau lưng mình, mà đang sung sướng vì dễ dàng đắc thủ.
“Thật đúng là, hắn nói trúng mất rồi,” Tiền Tiểu Phi hưng phấn ngồi bên Kim Hàn, sau đó từ trong lòng lấy ra một mảnh vải vàng, đặt lên trên bàn, “ta tùy tiện trên đường tìm một người, liền lấy được cái này a!”
Kim Hàn nhìn mảnh vải giống hệt của Khổng Tiêu trên bàn, không nói gì. Xem ra chuyện Tiền Tiểu Phi là móc túi không phải là giả.
Tiền Tiểu Phi vẫn đang chìm trong hưng phấn, Kim Hàn lại đang có phần bội phục Tiền Tiểu Phi, riêng Khổng Tiêu cầm lấy miếng vải trên bàn, cẩn thận quan sát, sau đó vẻ mặt trở nên kỳ quái.
“Các ngươi… rốt cuộc là ai?”
Kim Hàn nghe vậy lập tức cảnh giác, ánh mắt cẩn trọng nhìn Khổng Tiêu: “Có ý gì?”
“Huynh đài đừng khẩn trương,” Khổng Tiêu thấy thế vội nói, “Ta không có ác ý, chính là cảm thấy hứng thú với thiệp mời mà vị thiếu hiệp này lấy về thôi.”
Tiền Tiểu Phi thấy thế, tinh thần phấn chấn, hỏi: “Sao vậy, thiệp mời này có vấn đề?”
“Không phải thiệp mời có vấn đề, mà là…” Khổng Tiêu cười khổ, “Nếu ta không nhìn lầm, các ngươi vừa đem thiệp mời của thiên hạ đệ nhất thần thâu ‘Diệu Không Không’ … trộm đến đây.”