Kim Tiền Bang

Chương 38 :

Ngày đăng: 09:21 18/04/20
























CHƯƠNG 38



Đại, Đại Minh công chúa?!



Nghe Trịnh Ngân Tử nói, Tiền Tiểu Phi ngây người luôn, mà Kim Hàn cũng giật mình. Đối với những người sống tại một quốc gia dân chủ như Kim, Tiền, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cái “Công chúa”, thật sự đúng là rất khó tin.



Bất quá Kim Hàn ngay lập tức bình tĩnh lại, sau một lúc tự hỏi, hắn ý thức được mình lại vì Tiền Tiểu Phi mà gặp phải phiền toái lớn.



Ai ~~ Chẳng lẽ đường tình của hắn thật sự không thể bằng phẳng hơn một chút sao? Hôm nay là võ lâm đại phái, sáng mai lại là Đại Minh công chúa, theo đuổi Tiền Tiểu Phi đúng là chẳng khác nào đi chống khủng bố!



“Kim Hàn…” Tiền Tiểu Phi sau khi biết tình hình thực tế liền ra nhập hàng ngũ can ngăn, chỉ thấy hắn giữ chặt cánh tay Kim Hàn, ấp úng nói, “Chúng ta về đi, không đấu với nữ nhân…”



Kim Hàn nghe vậy quay đầu lại, vừa giận vừa buồn cười: “Ngươi nghĩ đây là phòng khách nhà ngươi sao, nữ nhân kia chắc chắn không chịu tha cho chúng ta.”



Quả nhiên, Tiền Tiểu Phi ngước mắt lên liền gặp phải ánh mắt của Chu Duẫn Sa. Quả thật đúng là “Dùng mắt giết người” nha, máu chảy đầm đìa, cả người khó chịu luôn.


“Ngươi cũng thật không đơn giản a.” Chu Duẫn Sa liếc mắt đánh giá Trịnh Ngân Tử từ trên xuống dưới, mỉa mai nói.



Mà Trịnh Ngân Tử tiên sinh của chúng ta bình sinh sợ không ít thứ, chuột gián độc xà mãnh thú linh tinh, chỉ độc có khen là không sợ. Vì thế vừa nghe lời Chu Duẫn Sa nói, hắn lập tức bày ra tư thế POSE tự cho là tuấn tú, nói như đúng rồi: “Bích lạc tiên tử cất mắc, tại hạ tuy rằng anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong tài văn bay bổng tài hoa hơn người võ công cao cường thân thủ mẫn tiệp trong u buồn có thương cảm trong tang thương có phấn trấn, nhưng dù sao cũng chỉ là một phàm nhân, cũng không có gì đặc biệt, lời tiên tử nói thật không dám nhận.”



Này, này vẫn còn nói là không dám nhận?! Kim, Tiền hai người đứng bên cạnh nghe xong đồng loạt rớt cằm xuống đất.



Mà kích thích thần kinh người ta không chỉ là nội dung rất “tự tin”, mà còn cả nghĩ khí cùng thần thái của Trịnh Ngân Tử khi nói chuyện. Thử hỏi, có ai có thể chịu nổi một người dùng vẻ mặt như đang vận động ái quốc, “kiểm điểm” lại đủ loại ưu điểm của mình, lại còn khoa trương tới không đỡ được thế này.



Chu Duẫn Sa đương nhiên cũng là người bình thường, chỉ thấy môi nàng run nhè nhẹ, trải qua thiên tân vạn khổ sau mới rít lên qua kẽ răng mấy chữ: “Ngươi quả thật không đánh giá thấp bản thân a…”



“Đương nhiên rồi, một người nếu muốn người khác coi trọng, đầu tiên phải tự coi trọng bản thân.” Trịnh Ngân Tử nói như thật.



Từ lúc nam nhân bước vào nhã gian, đây xem như là câu được nhất, Kim Tiền hai người không hẹn mà cùng gật đầu. Ai ngờ một giây sau, sự thật tàn khốc theo sự “tự tin” của Trịnh Ngân Tử tiên sinh đập ngay vào mặt hai bạn – “Đối với một người xuất chúng như mình, ta làm sao có thể đánh giá thấp được? Ta tin tưởng những người khác cũng sẽ bị sự tri thư đạt lý sáng tạo nhanh nhẹn lời hay ý đẹp của ta khuynh đảo…”



“Đủ rồi!” Chu Duẫn Sa sau khi cố gắng duy trì tư thế “lạnh như băng”, cuối cùng phát điên lên, hai tay xoa huyệt Thái Dương, trợn mắt trừng trừng nhìn Trịnh Ngân Tử, dùng vẻ mặt như hận không thể đem nam nhân ra đập đập đập đạp đạp đạp mà nói một câu: “Nếu ngươi muốn ở lại đây, lập tức câm miệng cho ta!”



Câu này quả nhiên có tác dụng, chỉ thấy Trịnh Ngân Tử lập tức ngoan ngoãn cúi đầu lùi vào góc tường, sau đó nhanh chóng lấy giấy bút, khôi phục tư thế khi ở đại đường – cái này chính là đạo đức nghề nghiệp a!



Bất quá Trịnh Ngân Tử cũng không phải câm miệng hoàn toàn, chứng cớ chính là sau khi lui tới góc tường bắt đầu công tác, hắn vừa ghi còn vừa lẩm bẩm không ngừng: “Quả nhiên vẫn là Diệu cô nương ôn nhu…”