Kim Tiền Bang

Chương 39 :

Ngày đăng: 09:21 18/04/20
























CHƯƠNG 39



Sau một hồi hỗn loạn, Chu Duẫn Sa cuối cùng cũng an tĩnh lại, liếc nhìn về phía người đáng lẽ nên được chú ý, nói: “Ngươi là ai?”



Tiền Tiểu Phi vừa cảm thấy kỳ lạ, vì sao lại dùng “ngươi” chứ không phải “các ngươi”, ngẩng đầu nhìn, phát hiện ra ánh mát người ta căn bản chỉ đặt trên người Kim Hàn!



“Kim Hàn.” Nam nhân thản nhiên.



“Người trong giang hồ?” Chu Duẫn Sa tiếp tục hỏi, vẻ mặt vẫn lạnh như băng, nhưng xem ra thêm một phần nhu hòa ít một phân sát khí.



“Đúng vậy.” Kim Hàn không đợi nữ nhân hỏi tiếp, lập tức tự giới thiệu: “Là Kim Tiền Bang.”



Nếu là bình thường, Kim Hàn nhất định không tự giác hợp tác như thế, nhưng lần này lại là ngoại lệ. Người trên kia là công chúa Đại Minh, quyền hay thế đều không phải là người bình thường có khả năng chống đối, hắn cũng không muốn gặp phiền toái không cần thiết, hay nói đúng hơn, không muốn Tiền Tiểu Phi cũng bị cuốn vào phiền toái.



“Kim Tiền Bang?” Chu Duẫn Sa có điểm bất ngờ, “Chính là đại bang phái gần đây náo loạn giang hồ?”



Kim Hàn nắm tay, không nói gì. Hai người cũng có thể gọi là đại bang phái, chuyện này bây giờ hắn mới biết.



Thấy Kim Hàn yên lặng, Chu Duẫn Sa cũng thu liễm lại, nói: “Bất luận ngươi gây bao nhiêu sóng gió trên giang hồ, từ hôm nay mọi chuyện đều đã là quá khứ.”



Kim Hàn nhướn mày: “Đã là quá khứ?”



“Đúng vậy.” Chu Duẫn Sa chớp mắt, nhìn thẳng vào Kim Hàn, “Ta thích ngươi.”



Gì?! Lời nói của Chu Duẫn Sa không khác gì thần chú ngưng đọng thời gian, làm cho tất thảy xung quanh, bất luận là vật hay là người, trong nháy mắt trở về yên lặng.



Công chúa vẫn giữ nguyên tư thế cao cao tại thượng chờ Kim Hàn trả lời, giống như người mở miệng “cầu hôn” không phải là nàng mà là Kim Hàn.



Kim Hàn đờ ra, không nhúc nhích, không biểu tình, làm cho người ta không đoán được trong đầu hắn nghĩ gì. Bất quá nhìn kỹ sẽ thấy, chân mày Kim Hàn nhíu rất rất rất khẽ, đây là phản ứng mạnh mẽ nhất của hắn đối với những chuyện không liên quan gì tới Tiền Tiểu Phi, qua đó có thể thấy hắn quả thật bị shock với chuyện này. [mà đương nhiên không phải shock vì quá vui sướng do được mỹ nữ yêu thích.]



Trịnh Ngân Tử nghe vậy cũng hoàn toàn hóa đá. Bút lông giơ giữa không trung, mực nhỏ xuống đầy giấy cũng không làm nam nhân phản ứng. Chỉ có tiếng tim đập thình thịch thình thịch tố cáo cảm xúc của hắn – công chúa Đại Minh cùng hiệp khách giang hồ vượt qua thân phận địa vị đả phá chướng ngại thế tục để đến với tình yêu trong trắng đẹp đẽ, trời ạ, quả thật là tin tức giật gân nhất từ trước tới nay của [Giang hồ bí văn]!



Bỗng nhiên, Trịnh Ngân Tử cảm thấy tất cả khó khăn mình phải trải qua quả thật rất đáng giá! Cái gì ôm chặt Kim Hàn không buông, cái gì xà nhà bình phong chạy trốn, hiện tại đối với hắn đều thành sự vất vả ngọt ngào. [hàn ~~]



Nếu nói bây giờ trong phòng còn thứ gì không chịu yên lặng, chắc chắn đó chính là Tiền Tiểu Phi. Hắn vừa nghe Chu Duẫn Sa nói thích Kim Hàn, trong lòng liền dâng lên một cảm giác chán ghét cùng bài xích mãnh liệt, cảm giác ấy vỡ òa ra, từ trái tim trào dâng, lấy tốc độ mười mũ n mét trên giây xỏ xuyên qua tứ chi bách hải, tất thảy xung quanh đều trở nên mơ hồ, chỉ có một ý niệm ngày càng rõ ràng hơn…



“Kim Hàn không thể làm phò mã của ngươi!”



Thần chú ngưng đọng thời gian như bị phá vỡ, sắc mặt mọi người đều thay đổi, Chu Duẫn Sa là tức giận, Kim Hàn là bất ngờ, Trịnh Ngân Tử là mừng rỡ.



Nàng giận là vì Tiền Tiểu Phi dám đối đầu với nàng.



Hắn bất ngờ vì phản ứng của Tiền Tiểu Phi ngoài dự kiến của hắn.



Y mừng lại vì “Tình yêu của công chúa và hiệp khách” [tạm gọi] càng ngày càng trở nên hấp dẫn.



“Phò mã?” Chu Duẫn Sa lập tức hỏi lại, “Các ngươi biết thân phận của ta?”




Kim Hàn gật đầu. Hắn vốn đồng ý với phương pháp trao đổi văn minh bàn bạc tử tế này, hơn nữa Khổng Tiêu lại vừa cứu Tiền Tiểu Phi, đương nhiên hắn không thể để nam nhân mất mặt.



Có thể thấy, nam nhân quả thật yêu thương Chu Duẫn Sa, cho nên Kim Hàn tin tưởng Khổng Tiêu tuyệt đối không đem kim chi ngọc diệp đưa cho mình, để cho mình chiếm tiện nghi lớn vậy.



Thấy hai bên đều gật, Khổng Tiêu liền quay sang phía Tiền Tiểu Phi, nói: “Tại hạ muốn cùng Tiểu Phi huynh thương lượng một việc, không biết có thể để Kim Hàn ngủ lại đây tối nay không?”



Tiền Tiểu Phi biết đây là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, cho nên dù không cam lòng cũng chỉ có thể đồng ý. Nhưng…



Dường như nhận ra Tiền Tiểu Phi lo lắng, Khổng Tiêu lập tức nói tiếp: “Yên tâm, ta có thể cam đoan hắn sẽ an toàn.”



Nghe vậy, Tiền Tiểu Phi nhanh chóng tới trước mặt Kim Hàn, nói: “Giải quyết mọi việc cho sạch sẽ tử tế, đừng có để lại cái gì bẩn thỉu, hiểu?”



Kim Hàn đờ mặt, chỉ đành liên tục gật đầu. Tiền Tiểu Phi bây giờ quả thật đáng yêu muốn chết đi được mà.



Được cả hai nam nhân cam đoan, Tiền Tiểu Phi rốt cuộc thả lỏng, nhấc chân bước đi, cũng không ngờ một giọng nói tràn đầy lo lắng vang lên bên tai.



“Phải đi cùng nhau đi, đừng quên ta a!” – Người nói chính là Trịnh Ngân Tử nãy giờ vẫn câm nín.



“Ta tới khách ***, mang theo ngươi làm gì?” Tiền Tiểu Phi khó hiểu.



Trịnh Ngân Tử vội vàng nói: “Cũng không còn sớm, ta đang muốn tìm một gian khách *** ngủ trọ, nếu Tiểu Phi huynh trở về khách ***, chúng ta chẳng phải đi một đường sao!”



Tuy rằng Trịnh Ngân Tử nói năng đàng hoàng, nhưng Tiền Tiểu Phi vẫn lập tức hiểu được bản chất vấn đề: “Ngươi chẳng qua muốn ở lại chờ ngày mai Kim Hàn trở về lấy tin tức chứ gì!”



Đã vậy Trịnh Ngân Tử cũng nói thẳng luôn: “Hắc hắc, bị ngươi nhìn thấu rồi…”



Tiền Tiểu Phi sớm không thèm để ý tới mấy việc này nữa, vì thế định ra ngoài, không ngờ bị Khổng Tiêu gọi lại.



“Thứ tại hạ không tinh mắt, không chú ý tới ở đây còn có một vị huynh đài, xin hỏi tôn tính đại danh?” Khổng Tiêu vừa nói vừa lại gần, khách sáo mấy câu với Trịnh Ngân Tử.



“Tại hạ Trịnh Ngân Tử, đã sớm nghe đại danh Khổng đại hiệp, hôm nay có thể gặp mặt, đúng là may mắn a!” Nam nhân cũng khách khí trở lại.



“Trịnh huynh quá khen, [giang hồ bí văn] là sách gối đầu giường của tại hạ a!” Khổng Tiêu cười.



“Lời này là thật sao? Đúng là vinh hạnh cho tại hạ.” Trịnh Ngân Tử cũng cười.



“Trịnh huynh bút pháp nhất lưu, nhưng không biết đao pháp như thế nào?”



“Chỉ biết sơ sơ thôi.” Trịnh Ngân Tử trôi chảy đáp.



Khổng Tiêu lại cười nói: “Nếu không phải thập phần tinh thông, vậy cầm hung khí trong tay thật là rất nguy hiểm, Trịnh huynh trước khi xuất đao có lẽ nên nghĩ kỹ nha.”



“Đương nhiên là vậy.” Trịnh Ngân Tử thoải mái nói, “Ta cũng không muốn gặp phiền toái.”



Khổng Tiêu cười ra tiếng: “Trịnh huynh quả thật hài hước…”



Cứ như vậy, chiến tranh ngầm lửa tóe ầm ầm của hai nam nhân kết thúc trước khi người ngoài kịp hiểu, mà thâm ý trong đó chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ.



Trận tuyết lớn thứ hai từ đầu mùa đông, đêm đó lặng yên rơi.



Làm lạnh môi ai, ướt mắt ai, nhập tâm ai, đẹp mộng ai…