Kim Tiền Bang
Chương 40 :
Ngày đăng: 09:21 18/04/20
CHƯƠNG 40
Ban đêm, Tiền Tiểu Phi mất ngủ.
Giường trống rỗng. Rộng như đang muốn tố cáo sự vắng mặt của ai. Tiền Tiểu Phi nằm ngửa trên giường, quanh người là lạnh lẽo bao phủ. Ánh mắt hắn không hề có tiêu cự, nhìn chằm chằm lên xà nhà, không có sinh khí, cũng chẳng có thần khí.
Trước khi gặp Kim Hàn, một mình mình ngủ như thế nào? Tiền Tiểu Phi cố tìm trong trí nhớ, nhưng không có kết quả. Giống như đó đã là chuyện rất lâu, rất lâu, ở trong một góc trí nhớ nào đó, chẳng thể tìm ra.
Rốt cuộc, Tiền Tiểu Phi không tiếp tục bắt ép chính mình. Hắn đứng dậy, châm nến, sau đó ra ngoài.
Một loạt động tác tựa hồ vô cùng quen thuộc, trùng lên một đoạn ký ức nào đó. Đúng rồi, là giống với cái đêm mưa gió mãnh liệt kia, cái đêm chờ đợi Kim Hàn diệt Túng Vân trở về.
Nguyên lai thiếu Kim Hàn, mình thật sự không ngủ được.
Lần đó là lo lắng cùng thương tâm, lần này thì sao? Tiền Tiểu Phi cố gắng tìm từ miêu tả, cuối cùng lại tập trung không nổi. Sợ hãi, sợ Kim Hàn cứ như vậy đi rồi không về nữa, hắn không yên, rất sợ Kim Hàn không còn muốn trở về bên mình, hắn không yên, rất sợ Kim Hàn không còn coi trọng mình, rồi lại càng không yên.
Nguyên lai, bất tri bất giác, trong lòng đã tràn đầy Kim Hàn. Trái một cái, phải một cái, tràn đầy trong người, há miệng ra là sẽ buột mồm nhắc tới.
Nghĩ vậy, Tiền Tiểu Phi chợt kêu lên một tiếng.
Thanh âm kia phiêu đãng trong khoảng không tối đen lạnh lẽo, nghe lên thật đơn độc, lại cũng thật vô lực.
Thật lâu sau, Tiền Tiểu Phi hít sâu một hơi, cầm nến đi về phía sân sau khách ***. Hắn bây giờ cần chút không khí trong lành.
“Ngươi… thích ta?”
Hạnh phúc tới quá đột ngột, khiến cho Kim Hàn sợ hãi. Nỗi sợ làm cho hắn không nhịn được, một lần lại một lần cố gắng xác minh, xác minh đây là sự thật, không phải cảnh trong mơ, cũng không phải trong tưởng tượng.
“Ân.” Tiền Tiểu Phi kiên định gật đầu, “Ta, Tiền Tiểu Phi, thích Kim Hàn.”
Giống như tuyên thệ, Tiền Tiểu Phi lại khôi phục sức sống của mình. Hết thảy đã thông suốt, sự tình từ phức tạp cũng trở nên đơn giản. Mà Tiền Tiểu Phi thích những thứ đơn giản.
Bộ dáng Tiền Tiểu Phi làm cho Kim Hàn cũng vui vẻ lây, cả người cũng thoải mái hơn.
Nhưng là, bỗng nhiên Tiền Tiểu Phi lại nhíu mày.
Kim Hàn đang kỳ quái, lại nghe giọng Tiền Tiểu Phi nói: “Ta còn chưa hỏi ngươi có thích ta hay không nha.”
Ngất ~~ Kim Hàn tiếp tục bó tay. Chẳng lẽ biểu hiện trước đây của mình còn chưa đủ rõ ràng sao? Hắn còn tưởng Tiền Tiểu Phi biết rõ tâm tình của mình rồi nên mới đáp trả, hóa ra là hắn tự mình nghĩ tự mình nói.
Bất quá như vậy lại làm cho Kim Hàn càng thêm xác định, Tiền Tiểu Phi thật sự thích mình, không phải ảo giác, hoàn toàn không phải ảo giác.
“Sao không nói gì?” Thật lâu không thấy Kim Hàn trả lời, Tiền Tiểu Phi có chút nóng vội.
Kim Hàn cúi thấp đầu, nhìn vào mắt Tiền Tiểu Phi, nói bằng giọng trầm trầm: “Không ai nguyện ý ở cùng kẻ mình không thích, huống chi lại là vĩnh viễn bên cạnh…”
Nói xong, không đợi Tiền Tiểu Phi phản ứng, đôi môi ấm áp của nam nhân đã in lên môi hắn.
Đây là nụ hôn chân chính đầu tiên của hai người, giống như muốn đem đối phương dung nhập vào sâu thẳm linh hồn mình, mãnh liệt, khắc cốt.
Kim Hàn biết, rốt cuộc mình không bao giờ có thể buông tay.