Kim Tiền Bang
Chương 43 :
Ngày đăng: 09:21 18/04/20
CHƯƠNG 43
Phúc Lộc Trấn tuy rằng không phồn hoa như Tú Lam Trấn, nhưng hai bên đường cũng đều là cảnh vui vẻ hướng vinh. Chính là…
“Uy, ngươi có thấy trấn này hơi đặc biệt không?” Kim Hàn bỗng nhiên nói.
Tiền Tiểu Phi nghe vậy lập tức mở tròn mắt xem xem xét xét chung quanh, nhưng không phát hiện ra điều gì: “Không có gì đặc biệt a, an bình dễ gần, đều là dân chúng bình thường thôi.”
Dân chúng bình thường? Kim Hàn nghe vậy lườm hắn một cái, chỉ vào một cái sạp gần đó, nói: “Ngươi có gặp dân chúng bình thường mua kiếm dễ như mua táo chưa?”
Nghe Kim Hàn nói vậy, Tiền Tiểu Phi mới nhìn lại lần nữa, phát hiện mười người đi đường có tới chín mang theo binh khí, hẳn là người nhiều năm hành tẩu giang hồ.
“Chẳng lẽ ở đây tổ chứ đại hội võ lâm?” Tiền Tiểu Phi thuận miệng đoán. Trong tiểu thuyết võ hiệp, chỉ có đêm trước khi tổ chức đại hội võ lâm mới tụ tập nhiều nhân sĩ giang hồ như vậy nha.
Kim Hàn nhướn mày không nói gì, có lẽ nên tìm gian khách *** rồi mới hỏi thăm thì tốt hơn.
Mới nghĩ tới đay, trước mặt đã xuất hiện một tấm vải bay bay trong gió – Khách *** Đạt Thông.
Nhìn tấm vải bay bay, Kim Hàn bỗng cảm thấy rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nghĩ ra là cái gì.
Khách sạn không gọi là lớn những cũng không coi là nhỏ, trang trí theo phong cách cổ xưa, tạo cảm giác hương thổ. Đã là chạng vạng tối, đại đường sớm đã đầy người.
“Nơi này thật náo nhiệt nha!” Thấy tiểu nhị tiến tới tiếp đón, Kim Hàn bắt chuyện luôn.
“Đều nhờ các vị đại hiệp chiếu cố, tiểu *** mới có thịnh vượng được như vậy a.” Tiểu nhị khom lưng, khách sáo nói.
Các vị đại hiệp? Kim Hàn nghe ra vấn đề, liếc nhìn bốn phía, quả nhiên trong khách *** đều là người giang hồ uống chén lớn ăn miếng to. Thấy vậy, hắn liền hỏi ngay: “Chúng ta mới tới, ở đây thật nhiều người giang hồ, không biết vì sao?”
Tiểu nhị nghe vậy ngước nhìn Kim Hàn cùng Tiền Tiểu Phi, nói: “Nhị vị chắc là sơ nhập giang hồ, không biết chuyện a.”
“Xin chỉ giáo?” Kim Hàn hứng thú hỏi.
Tiểu nhị đáp: “Nơi này đông là dãy Tuyệt Hạc, nam dựa vào Ngự Hàn Phong, tây chính là Tích Thiện Tự, bắc tiếp thành Tiêu Dao, nằm ngay tại nơi quy tụ của giang hồ. Người giang hồ tụ tập nhiều như vậy cũng là chuyện đương nhiên thôi.”
Kim Hàn nghe xong giật mình, không nghĩ bọn họ đi bừa mà lại tới đúng nơi trọng yếu.
“Tiểu nhị, thành Tiêu Dao là nơi nào a?” Tiền Tiểu Phi bỗng nhiên lên tiếng. Dãy Tuyệt Hạc, Ngự Hàn Phong cùng Tích Thiện Tự hắn đều biết sơ sơ, duy có thành Tiêu Dao này là lần đầu nghe đến.
Không dám chậm trễ, tiểu nhị lập tức trả lời: “Nơi đó vốn là một trấn hoang, vắng vẻ không người. Cũng không biết từ lúc nào, giang hồ phàm là những người không môn không phái yêu thích tự do đều tập trung tại đó, phỏng chừng là vì quan phủ ít quản chế, làm việc tự do hơn đi, từ từ liền trở thành một thành. Thế nên sau này, quan phủ đơn giản mặc kệ nơi đó, cho nên mới được gọi là Tiêu Dao.”
Tiền Tiểu Phi hiện tại rất là muốn giết người, nhưng còn chưa kịp mở miệng nói gì, Kim Hàn đã nói lên tiếng trước: “Xem ra đúng là Đại Dũng thương hào bị diệt môn rồi a.”
Ân? Tiền Tiểu Phi không hiểu, nhưng *** chủ lại nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”
“Một thương hào không thể thực hiện lời hứa với khách nhân, nghĩa là thất tín, một thương hào thất tín dù không bị diệt môn cũng sẽ lụn bại.” Kim Hàn lạnh lùng nói.
“Đại Dũng không thực hiện lời hứa với khách nhân lúc nào?” Nam tử trung niên kích động đứng bật dậy, đến khi phát hiện mình thất thố thì đã muộn rồi.
Kim Hàn không nhanh không chậm lấy phiếu gửi đồ ra, vẫy vẫy trước mặt người kia: “Nếu không thất hứa, vậy phiếu gửi đồ này phải làm sao a? Ta đã đi mòn cả giầy cũng chưa tìm được đồ a.”
Mà vật trong tay Kim Hàn làm cho nam nhân kinh ngạc tròn mắt nhìn: “Ngươi, ngươi lấy cái này ở đâu?”
Chớp mắt một cái, Kim Hàn quyết định nói dối: “Đương nhiên là gia tổ chúng ta truyền xuống, gia phụ trước khi lâm chung đã yêu cầu ta lấy vật về, nhưng lần này ta chạy hết đại giang nam bắc, kết quả vẫn không thể tìm thấy Đại Dũng tiêu cục, chẳng lẽ thế này không gọi là thất tín sao?”
Nam nhân trung niên cúi đầu trầm tư một lúc lâu, cuối cùng mỉm cười nói: “Khách quan không cần nói như vậy, ngươi đã có phiếu gửi đồ trong tay, đương nhiên là khách, Đại Dũng tiêu cục đương nhiên không chậm trễ quý khách. Tại hạ Đông Tứ Hải, gặp qua nhị vị.”
“Rốt cuộc cũng thừa nhận?” Kim Hàn nhướn mày.
Nam nhân bất đắc dĩ nói: “Khách quan xin đừng chê cười, năm ấy tổ tiên vì tiếp tiêu mà gặp thảm họa diệt môn, may nhờ có người cứu giúp mới có hôm nay, nhưng cừu gia vẫn còn đó, để tránh mầm tai vạ chỉ có thể mai danh ẩn tích mở một khách *** nho nhỏ, cũng chỉ muốn sống yên ổn a.”
“Bây giờ ngươi nói cho chúng ta, không sợ sẽ bị tiết lộ ra ngoài sao?” Tiền Tiểu Phi lập tức hỏi.
Đông Tứ Hải lắc đầu nói: “Gia phụ từng nói, buôn bán quan trọng nhất là chữ tín, nay hai người cầm phiếu gửi đồ đến tìm, ta không thể không thừa nhận.”
Quả nhiên vẫn là cổ nhân mà – Tiền Tiểu Phi không khỏi cảm khái.
“Vậy ngươi có thể giao đồ cho chúng ta không?” Kim Hàn nói thẳng.
“Này…” Đông Tứ Hải chần chừ một lúc mới nói: “Thật không dám giấu diếm, sau khi diệt môn, chúng ta đã không nhận ký thác đồ nữa, từ nhỏ tới giờ ta chưa từng gặp việc này. Cho nên ta chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra phiếu gửi đồ này là của Đại Dũng tiêu cục, nhưng vật ra sao ở nơi nào ta quả thật không biết a.”
“Vậy đây không phải thành giấy vụn rồi sao?” Tiền Tiểu Phi nhíu mày. Chẳng lẽ lại phí công vô ích rồi.
“Khách quan đừng nóng vội,” Đông Tứ Hải nói, “Ta đã nói rồi, Đại Dũng tiêu cục tuyệt đối không thất tín, ta tuổi nhỏ không rõ việc này, nhưng có một người rất rõ ràng, bất quá hiện tại người đó có việc phải ra ngoài, cho nên có lẽ nhị vị phải ủy khuất chờ đợi mấy ngày.”
Tuổi, tuổi nhỏ? Tiền Tiểu Phi nhìn nam nhân trung niên khoảng bốn chục tuổi, mặt nổi đầy hắc tuyến.
Kim Hàn cũng không khá hơn là mấy, nhưng hắn vẫn ép mình phải nhẫn nại, hỏi: “Ý của ngươi là để cho chúng ta ở đây chờ phụ thân ngươi?” Theo lẽ thường, nếu cơ mật tới mức vị “tuổi nhỏ” trước mặt không biết, vậy người duy nhất biết chuyện có lẽ là phụ thân hắn đi.
Ai ngờ nam nhân lại lên tiếng sửa lại: “Gia phụ mười năm trước đã mắc bệnh qua đời, người kia là… gia gia của tại hạ.”