Kim Tiền Bang
Chương 44 :
Ngày đăng: 09:21 18/04/20
CHƯƠNG 44
Sau hôm đó, không thấy bóng dáng Đông Tứ Hải đâu, có lẽ gần tới tân niên khách *** cũng có nhiều việc. Khách *** ở nơi đây khác với những chỗ khác, ở nơi khác càng đến cuối năm càng thưa người, nơi này lại hoàn toàn ngược lại. Người giang hồ vốn tự do, đương nhiên cũng không câu nệ mấy thứ này.
Về phần Kim, Tiền, sau khi đi vào Minh triều thì hai người cũng chả khác gì đồng hồ chết, hoàn toàn mất khái niệm ngày tháng, bởi vì mỗi ngày đối với bọn họ đều là “quá khứ”.
So với lễ mừng năm mới, hai người còn thấy hứng thú với vị “gia gia” kia hơn. Nói không chừng còn có thể gặp xác ướp trung quốc nha – đây là tiếng lòng của hai người.
Cứ như vậy, bọn họ yên lặng ở Đạt Thông khách ***, một lần này, ở tới vài ngày.
Gia gia không thấy trở về. Mà năm mới lại đang tới.
Từ sáng sớm, khách *** đã huyên nào hẳn lên, giống như tất cả khách thuê phòng đều tập trung tới đại đường, nói nói, cười cười, ăn ăn, uống uống, quả thật rất náo nhiệt.
“Nhị vị khách quan cũng ăn giáo tử (Bánh bao Trung Quốc) chứ?” Mới vừa đi xuống cầu thang, tiểu nhị đã chạy ra đón.
“Giáo tử?”
“Hôm nay là hai mươi ba, năm mới tới a!” Tiểu nhị cười nói, “Tuy rằng các vị đại hiệp cũng không quan tâm mấy thứ này, nhưng tổ tông đã định ngày, vẫn nên có thôi.”
Kim Tiền bây giờ mới phát hiện trên mỗi bàn ở đại đường đều có giáo tử, đương nhiên còn có rượu cùng đồ ăn sáng. Bất quá xem bộ dáng mấy người kia có vẻ thích đối ẩm hơn là ăn giáo tử, “năm mới” chẳng qua là một cái cớ để uống rượu thôi.
“Vậy cũng mang giáo tử tới đi.”
Nói xong, hai người ngồi xuống. Chỉ một lúc sau, giáo tử nóng hầm hập đã mang lên.
Đây là lần đầu tiên Kim Hàn ăn giáo tử cuối năm, trước đây lúc nào cũng phải làm nhiệm vụ, bây giờ mới có thời gian nhàn nhã ngồi, hết thảy tựa hồ có chút bất khả tư nghị. Nhìn Tiền Tiểu Phi ngồi đối diện, trong lòng chợt thấy hạnh phúc.
Nhưng, nhàn nhã hạnh phúc chỉ có thể dừng ở dây. Bởi vì cuối năm không chỉ có tiếng hoan hô cùng với tiếng cười, mà còn có… [giang hồ bí văn].
“[giang hồ bí văn] nóng hổi mới ra lò đây, may mua mau mua a! Hồi thứ mười bốn này muốn bao nhiêu phấn khích có bấy nhiêu phấn khích, các vị tới xem –“
Trước đại đường không biết từ lúc nào xuất hiện một nam nhân, hắn dùng bàn trà làm thành một tiểu quán, mặt trên đặt mấy cuốn sách, ra sức rao bán.
Cũng chả mất sức mấy, người nọ đã bị vây lại, xem ra [giang hồ bí văn] thật sự nóng sốt đắt hàng.
“Chúng ta… có nên mua một cuốn không?” Tiền Tiểu Phi liếc nhìn chồng sách dầy dần dần ít đi, không nhịn được hỏi. Hắn thật rất tò mò a!
“Vậy…” Kim Hàn nuốt nước miếng, “Mua một cuốn đi.”
Cứ như vậy, Tiền Tiểu Phi chen chen chúc chúc lao vào giữa đám người, suýt nữa vì sự nghiệp truyền thông của Trịnh Ngân Tử mà bị đè chết.
Kim Hàn hoàn toàn mất dấu Tiền Tiểu Phi trong biển người, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy giọng hắn.
“Ai! Đừng giật! Bị cướp mất rồi! Ta cũng muốn một cuốn!”
Hãn ~~ Quả thật rất giống quân đoàn nữ giới trước cửa hàng giảm giá.
Sau hồi lâu giao tranh, Tiền Tiểu Phi thắng lợi trở về [nếu không tính tới việc tóc rối áo rách tay áo biến mất.]
Tiền Tiểu Phi ngồi xuống, thở hổn hển, đến khi điều chỉnh được hô hấp mới đặt cuốn tuần san lên bàn.
Chưa kịp mở ra, tay đã bị đè lại, không cho hắn tiếp tục động tác.
“Sao vậy?” Tiền Tiểu Phi nhìn Kim Hàn.
Nam nhân nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói cũng vô cùng nghiêm trọng: “Ta có dự cảm không tốt…”
Tiền Tiểu Phi nhìn nam nhân, hít sâu một hơi: “Cái gì nên tới rồi cũng tới.”
Nhìn nhau một lúc lâu sau, hai người đồng thời hạ quyết tâm hy sinh vì nghĩa, gật đầu một cái. Sau đó, nam nhân chậm rãi buông tay ra. Tiếp theo, Tiền Tiểu Phi chậm rãi mở sách ra.
Thật lâu sau hai người mới hồi thần, lò dò ra khỏi ngõ, ai dè vừa tới góc đường, lại gặp một đám người hướng tới, tên cầm đầu vừa chạy vừa hét lớn.
“Chính là hai tên này làm hại Cổ Vận chúng ta, khi ta tra thiệp mời ở khánh công yến có gặp qua. Bọn họ chính là Kim Tiền Bang!
Tiếng hét cực lớn, cách vài con phố vẫn có thể nghe thấy.
Kim Hàn chỉ mất một nháy mắt để hiểu rõ, đây hẳn là mấy tên Cổ Vận còn sót lại, đang muốn báo thù đi. Nhiều người như vậy còn có thể làm gì được, chạy thôi!
Cứ như vậy, hai người lại tiếp tục chơi trò trốn tìm giữa phố.
Người đuổi, ta chạy, người kêu, ta hét, nhất thời xung quanh trở thành một đám loạn cào cào.
N lâu sau, trái ngoặt một cái phải rẽ hai cái, cuối cùng Kim Tiền cũng tìm được chỗ mà… thở. Hai người trốn trong một trúc lâu, liên tục thở dốc, hít lấy hít để không khí.
“Vừa… vừa thoát khỏi Diệu Không Không… lại… lại gặp Cổ Vận… Đúng là đòi mạng…” Tiền Tiểu Phi khổ sở nói.
Kim Hàn cũng không khá hơn là mấy: “Ai bảo chúng ta… Hiện… hiện tại là danh nhân rồi… Ngươi nhìn quanh xem, có khi nào còn có người tìm tới… [bí văn] mà còn bán chạy như vậy thì…”
“Vừa rồi… đáng lẽ… không nên thả Trịnh Ngân Tử đi…” Tiền Tiểu Phi hối hận nói.
“Giữ mạng mình đã…” Kim Hàn trợn mắt.
Đáng thương thay cho hai bạn, thời gian thở thường thường rất ngắn ngủi – “Đây chẳng phải là người công chúa muốn tìm sao!”
Lại một đám người xuất hiện, tuy rằng trông không khác gì đám kia, nhưng nghe cách nói này, có lẽ là quân đội hoàng gia.
“Đi!” Kim Hàn liều mạng kéo tay Tiền Tiểu Phi chạy về phía trước.
“Hôm nay sao lại xui xẻo như vậy a -” Vừa chạy, Tiền Tiểu Phi vừa ngửa mặt lên trời kêu to.
“Xuất môn không xem lịch!” Kim Hàn cũng hối hận không kém.
Lại một hồi truy đuổi.
Góc đường, ngõ ngỏ, ngách siêu nhỏ, sau phố, tất cả những chỗ có thể chạy Kim Hàn đều đã chạy, cuối cùng bọn họ chỉ có thể nhắm thẳng rừng cây ngoài trấn mà lao.
Rừng cây khá rậm rạp, tuy là mùa đông nhưng vẫn một màu xanh biếc. Nhờ ưu thế tự nhiên, hai ngươi rốt cuộc tìm được chỗ thở dốc tiếp.
“Lại, lại… bị phát hiện… ta cũng… không chạy nữa… Kệ… Kệ cho… bọn họ bắt đi…” Tiền Tiểu Phi hụt hơi, không có đủ khí lực nói ra nửa câu sau: bị bắt vẫn hơn là chạy tới chết.
“Cũng đúng… bây giờ… chính là thời khắc nguy hiểm… Nếu lại tới nữa… có thể, có thể… dùng lệnh bài…” Kim Hàn cũng giơ tay đầu hàng.
Tựa hồ để phối hợp với lời nói của hai người, lời chưa dứt một đám người lại nhảy từ đâu ra.
Thấy bọn họ tới gần, Tiền Tiểu Phi cuống quýt lôi Vân Long lệnh bài từ gói đồ ta.
“Lệnh bài ở đây, ai dám lỗ mãng!”
Nghe Tiền Tiểu Phi nói, cả đám ngây người một lúc, sau đó lại coi như không có gì xảy ra.
“Một tấm gỗ hỏng cũng dám lấy ra lừa người!”
“Sư phụ nói bắt được sẽ có thưởng, huynh đệ Ngự Hàn Phong, lên!”
Gì?! Ngự, Ngự Hàn Phong?!
Không đợi Kim, Tiền phản ứng, bộp một cái, một vật nặng đập vào gáy, hai người ngã xuống đất.
Ngay trước khi mất ý thức, Tiền Tiểu Phi trong lòng rơi nước mắt hối hận – Ô ~~ Nhầm lệnh bài rồi ~~