Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Chương 1 : Mệnh lệnh triều đình thay đổi bảy lần

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Thái Kinh hạ lệnh, muốn Vương Tiểu Thạch ám sát Gia Cát tiên sinh.



Lý do của hắn là: Gia Cát không chết, quốc gia sẽ không có ngày bình yên.



Ẩn ý phía sau là: hắn không chết, ngươi chết.



Nếu như Vương Tiểu Thạch không giết được Gia Cát tiên sinh, Thái Kinh sẽ sử dụng quyền sinh sát của hắn, nhổ tận gốc rễ Kim Phong Tế Vũ

lâu trong kinh thành.



Vương Tiểu Thạch từng có ơn tri ngộ với lâu chủ Tô Mộng Chẩm của Kim Phong Tế Vũ lâu, hơn nữa còn có nghĩa kết bái với hai vị lâu chủ và phó lâu chủ, Kim Phong Tế Vũ lâu đã thành ngôi nhà đầu tiên sau khi hắn đến kinh thành.



Xem ra, vì nước vì dân, về tình về nghĩa, hắn đều phải giết Gia Cát.



Vương Tiểu Thạch không thể lựa chọn, hắn chỉ có cách ám sát Gia Cát.



"Trong ba ngày phải giết chết Gia Cát, nếu không thì cứ đưa đầu tới gặp."



Bây giờ đã qua hai ngày, chỉ còn lại một ngày.



Muốn ăn cơm thì phải nấu cơm.



Muốn có học thức thì phải đi học.



Muốn giết Gia Cát, trước tiên phải đến gần Gia Cát.



Làm sao để đến gần Gia Cát?



Chuyện này dường như cũng không khó.



Thái Kinh và Phó Tông Thư sở dĩ chọn Vương Tiểu Thạch thi hành

nhiệm vụ ám sát Gia Cát tiên sinh, ngoại trừ võ công của Vương Tiểu

Thạch cao cường, cư xử ít bị chú ý, không hề qua lại với quan phủ triều

đình, còn có hai nguyên nhân quan trọng khác. Thứ nhất là hắn thông minh nhạy bén, lại giỏi về thư họa chữa bệnh, vốn hợp với sở thích của Gia

Cát tiên sinh. Thứ hai hắn vốn là học trò của Thiên Y Cư Sĩ, mà Thiên Y

Cư Sĩ lại là nhị sư huynh của Gia Cát tiên sinh. Chỉ dựa vào mối quan hệ này, Vương Tiểu Thạch đương nhiên là nhân tuyển thích hợp nhất để ám

sát Gia Cát tiên sinh.



Bởi vì hắn có cả trăm lý do để tiếp cận Gia Cát tiên sinh, hơn nữa nhất định có thể đến gần đối phương.



Vấn đề chỉ là hắn có giết được Gia Cát tiên sinh hay không.



Vấn đề này Vương Tiểu Thạch không trả lời được, ít nhất hiện giờ còn không thể.



Có rất nhiều vấn đề, hiện tại còn chưa có đáp án, nhưng chỉ cần qua một đoạn thời gian, đáp án sẽ tự nhiên xuất hiện.



Thời gian rõ ràng có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề.



Bản thân thời gian mới là vấn đề lớn nhất, cho nên không có chuyện gì mà thời gian không thể giải quyết được.



Vì vậy Vương Tiểu Thạch đang đợi, đợi thời gian đưa ra đáp án cho vấn đề này.



Đợi mệnh lệnh, mệnh lệnh giết chết Gia Cát.



Mệnh lệnh sao còn chưa đến?



Đã đến rồi.



Mệnh lệnh là do thân tín bên cạnh Long Bát thái gia truyền đến.



Bên cạnh Long Bát có tám tên võ quan "phía sau có hoa sáng, phía trước có chim ưng", đều là người không thể xem thường, nhưng trong lần

hành động này bọn họ chỉ là người truyền tin.



Mệnh lệnh vội vàng đưa tới trong đêm:



"Vào giờ Mão sáng hôm nay (từ 5 giờ đến 7 giờ ) Gia Cát tiên

sinh sẽ đến phủ Thần Hầu đánh cờ với Thất Tình đại sư, đây là thời cơ

tốt nhất để giết y."



Vương Tiểu Thạch đợi lệnh hành động.



Hắn sửa sang lại y phục và đao kiếm, đang định xuất phát, bỗng nhiên lại nhận được mệnh lệnh:



"Có thay đổi, Gia Cát sẽ đi đến cung Thanh Ngưu. Giờ Hợi tối nay (từ 21 giờ đến 23 giờ) hãy lẻn vào cung Thanh Ngưu hành thích y."



Vương Tiểu Thạch ngáp một cái, lại nằm xuống ngủ, thư giãn tinh thần để ban đêm đi hành thích.



Nhưng hắn còn chưa kịp ngủ, mệnh lệnh lại tới:



"Chuyện ám sát Gia Cát, mục tiêu đã sinh cảnh giác, chuyện hành thích hoàn toàn hủy bỏ."



Vương Tiểu Thạch nhìn thấy mệnh lệnh này lại không ngủ nữa.



Hắn đang đợi.



Quả nhiên vào đầu giờ Sửu (từ 1 đến 3 giờ), mệnh lệnh mới lại tới:



"Gia Cát tiên sinh vì điều tra trọng án, vào giờ Mùi (từ 13 giờ

đến 15 giờ ) sẽ cùng với hai đệ tử Lãnh Huyết và Truy Mệnh xuất hiện tại lầu Tam Hợp."



Ngay sau đó tin tức lại thay đổi:



"Trước khi đến lầu Tam Hợp, Gia Cát sẽ đi qua hẻm Ngõa Tử, đó là địa điểm tốt nhất để ám sát."



Vương Tiểu Thạch bắt đầu lắc lư hai chân, xoa nắn mười ngón tay.



Lúc này trời đang rét đậm.



Người bên cạnh nhìn thấy, có lẽ chỉ cho rằng hắn cảm thấy lạnh, chứ không phải khẩn trương.



Có phải hắn cảm thấy khẩn trương hay không?



Mệnh lệnh đưa đến lần sau gấp hơn lần trước, quả thật rất khẩn trương:



"Gia Cát tiên sinh trúng gió bị bệnh, người đến xem bệnh là Thụ

đại phu. Hãy đi trước giết chết Thụ đại phu, sau đó giả trang thành ngự

y, vào giờ Thân (từ 15 giờ đến 17 giờ ) hành thích Gia Cát."



Vương Tiểu Thạch nhìn mệnh lệnh hiện giờ, lẩm bẩm:



- Cũng thật đúng lúc.



Tiếp đó lại thêm một mật lệnh được đưa đến, trên phong thư ghi rõ là "mật lệnh cuối cùng":



"Phó tướng gia mời tiệc Gia Cát, đầu giờ Dậu (từ 17 giờ đến 19

giờ) sẽ gặp mặt tại lầu Khổng Tước. Tướng gia đập chén làm hiệu, lập tức ra tay."



Sau đó không còn bất cứ mệnh lệnh nào nữa.



Vì muốn truyền tin, Long Thành Bát Phi Tướng của Long Bát thái gia cũng xuất động đến bảy người.



Vương Tiểu Thạch gập ngón tay tính toán, trong hai canh giờ từ

đầu giờ Tý đến cuối giờ Sửu (hai canh giờ từ 11 giờ đêm đến 3 giờ sáng), tổng cộng đã nhận được bảy mệnh lệnh.



Địa điểm, thời gian và phương thức ám sát cũng liên tục thay đổi bảy lần.



Cho dù thay đổi như thế nào, chỉ có một điểm không thay đổi.



Người vẫn phải giết.



Gia Cát nhất định phải chết.



Vấn đề chỉ là Vương Tiểu Thạch có giết được y hay không.



Giết được cũng phải giết, không giết được cũng phải giết.



Hắn không giết Gia Cát, Thái sư Thái Kinh và Thừa tướng Phó Tông Thư sẽ đối phó với Kim Phong Tế Vũ lâu, sẽ ép giang hồ hảo hán trong

thành không còn chỗ dung thân, sẽ khiến cho đám người Phương Hận Thiếu,

Đường Bảo Ngưu, Trương Thán, Ôn Nhu đều phải vào nhà giam, hơn nữa dĩ

nhiên sẽ không bỏ qua cho mình.



Về tình về lý, vì người vì mình, hắn đều phải giết chết Gia Cát.



Ước hẹn tình nhân phải ở trước hoa dưới trăng, dù là lúc trăng

vừa mới nhú, hay là nửa đêm không tiếng thì thầm, đều phải xem tình cảm

và tâm trạng.



Giết người thì sao?



Vào giờ Dậu.



Không có lúc nào ưu nhã hơn lúc này. Mọi người đã làm việc cả

ngày, lê thân thể mệt mỏi trở về nhà. Nơi nơi bốc lên khói bếp, người

người ngồi quanh bàn dùng bữa tối, bọn trẻ nô đùa trước cửa, vồ bắt

những con đom đóm bay lượn chung quanh, bầu trời trải đầy những ngôi sao lấp lánh, ánh nến sáng lên từng nhà. Ấm áp vô cùng, vô cùng ấm áp.



Không có lúc nào ưu thương hơn lúc này. Nhìn đêm tối xua tan
Nguyên tứ sư thúc lại là đại tướng bên cạnh Thái sư.



Phó Tông Thư trầm mặc một lúc, trong mắt giống như đang lưỡng lự, cuối cùng lộ ra một loại thần sắc.



Đó là tán thưởng và tín nhiệm.



Một loại thần sắc rất khó nhìn thấy ở những người giống như Phó Tông Thư.



- Được!



Phó Tông Thư nói không cần nghĩ:



- Ta đã hỏi ngươi bảy vấn đề, tức là cho ngươi bảy nút thắt, nhưng đều bị ngươi lần lượt tháo gỡ.



Vương Tiểu Thạch lạnh nhạt nói:



- Không tháo gỡ thì làm sao đi tìm Gia Cát tiên sinh.



- Hơn nữa vấn đề cuối cùng chính là nguyên nhân mà ta gọi bọn họ tới đánh ngươi hai roi.



Phó Tông Thư khen ngợi, nhưng vẫn không chịu nói ra thân phận thật sự của hai tên thần giữ cửa kia:



- Câu trả lời của ngươi rất hợp ý ta.



- Lời nói của một kẻ lừa gạt nhất định sẽ có bảy phần sự thật.



Phó Tông Thư lại nói:



- Một kẻ lừa gạt thật sự, ngày thường sẽ không tùy tiện gạt người, đến thời điểm mấu chốt mới có thể giấu trời qua biển.



Vương Tiểu Thạch đột nhiên hỏi:



- Ta báo chuyện cơ mật của Thái sư và Tướng gia cho Gia Cát biết, Tướng gia không thấy có tội sao?



- Không như vậy làm sao lấy được lòng tin của Gia Cát? Không như vậy thì không thể giết được Gia Cát.



Phó Tông Thư cảm khái nói:



- Huống hồ ngươi cũng nói trúng tâm ý của chúng ta.



- Nhưng thứ mà ta yêu cầu, Tướng gia còn chưa đáp ứng.



- Ngũ Mã Dạng à?



Phó Tông Thư cười ha hả một tiếng:



- Ngươi yên tâm đi, còn có Ngẫu Phấn của Quỷ Lệ Bát Xích môn,

đến lúc đó tất cả đều sẽ đổ vào trong phủ tạng của Gia Cát tiên sinh,

chờ ngươi chém cho y một đao... hoặc là một kiếm. Có điều ngươi phải nhớ kỹ, với công lực tuyệt thế của Gia Cát tiên sinh, cho dù trúng phải

kịch độc cũng chỉ có thể khống chế nhất thời, muốn giết y vẫn phải dựa

vào bản lĩnh thật sự.



Ánh mắt Vương Tiểu Thạch sáng lên:



- Tướng gia đã sớm sắp đặt cao thủ bên cạnh Gia Cát sao?



- Ngươi yên tâm đi!



Phó Tông Thư nói:



- Tóm lại, ngươi nghe người nào nói bốn chữ "đặc sản nổi tiếng" thì chính là người mình.



Vương Tiểu Thạch hít sâu một hơi, hỏi từng câu từng chữ:



- Vậy thì ta sẽ ra tay lúc nào?



- Giờ Mão sáng hôm nay Gia Cát tiên sinh sẽ đánh cờ với Thất Tình đại sư tại phủ Thần Hầu.



Phó Tông Thư nghiêm nghị nói:



- Gần đây thân thể của y không tốt, chính là thời cơ tốt nhất để giết y. Bốn người Lỗ, Yến, Cố, Triệu sẽ phối hợp hành động với ngươi.



Vương Tiểu Thạch ngẩn ra, nói:



- Đây chẳng phải là mệnh lệnh thứ nhất mà ta nhận được sao?



Phó Tông Thư lãnh đạm nói:



- Mệnh lệnh của ta vốn chẳng hề thay đổi.



Hai hàng lông mày của Vương Tiểu Thạch nhướng lên:



- Yêu cầu của ta cũng không thay đổi.



Phó Tông Thư nghiêng đầu liếc nhìn hắn:



- Ngươi có thể nhắc lại yêu cầu một lần nữa không?



- Giết chết Gia Cát, ta muốn Thái sư và Tướng gia cất nhắc Tô

đại ca và Bạch nhị ca, thay thế địa vị của Gia Cát tiên sinh tại triều

và bên ngoài.



- Ồ!



- Nếu có thể giết chết Gia Cát, ta hi vọng được ở lại kinh thành, không muốn cả đời làm tội phạm bỏ trốn.



- Được.



- Nếu may mắn thành công, xin Thái sư và Thừa tướng đại nhân có thể mở một mặt lưới cho các hảo hán trên giang hồ.



- Chuyện này dễ thôi.



- Cũng xin Thái sư tâu với Hoàng thượng, miễn trừ xa hoa, giảm

bớt lãng phí. Gần đây dân chúng lầm than, đạo tặc nổi lên khắp nơi, tất

cả đều từ đó sinh ra. Tiểu Thạch trung ngôn, hi vọng ngài sẽ đáp ứng.



- Vương Tiểu Thạch, ngươi cũng quá nhiều chuyện rồi!



- Còn có một chuyện nữa.



- Lúc trước ngươi chỉ có bốn yêu cầu, sao bây giờ lại phiền phức như thế?



Sắc mặt Phó Tông Thư trầm xuống.



- Phiền phức như vậy là do chuyện hôm nay, không thể trách được ta.



- Ngươi nói thử xem!



- Sau khi hành thích, ta muốn trực tiếp bẩm báo kết quả với Thái sư.



- Cái gì?



Phó Tông Thư cả giận nói:



- Ngươi nghi ngờ ta à?



- Không phải.



Vương Tiểu Thạch vẫn bình tĩnh không sợ hãi:



- Chuyện này là do Thái sư đến tìm ta nên ta mới đồng ý, cũng

nên tự mình báo cáo tất cả với ngài. Ngoài ra Thái sư đã đáp ứng yêu cầu của ta, sau khi giết người ta sẽ nương nhờ Thái sư, cũng là do chính

Thái sư mời. Giống như hôm nay ám sát tại lầu Khổng Tước, như thật như

giả, có lúc cũng khó mà tuân theo, ai biết có phải là người dưới quyền

của Gia Cát tiên sinh, hoặc là do y sắp đặt hay không. Ta muốn tự mình

bẩm báo với Thái sư mới có thể yên tâm.



Phó Tông Thư trầm ngâm không nói gì.



- Sát nhân thành nhân, xả thân vì nghĩa; vì tình vì nghĩa, sống chết không màng.



Vương Tiểu Thạch cười lạnh nói:



- Nếu như ngay cả gặp mặt cũng không được, vậy Vương Tiểu Thạch ta cần gì phải đi liều mạng như vậy, chẳng lẽ chán sống rồi sao?



- Được!



Phó Tông Thư nói một cách quả quyết:



- Thái sư nhất định sẽ ở trong điện Ngã Ngư chờ tin tốt lành.



Sau đó hắn nói từng chữ một:



- Nhớ kỹ, Thái sư muốn xác nhận cái đầu của Gia Cát tiên sinh!