Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Chương 2 : Đạo, đạo, đạo, đạo, đạo, đạo, đạo (phần 1)

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Gia Cát tiên sinh đang đánh cờ với Thất Tình đại sư trong phủ Thần Hầu,

vừa nghe có "Vương Tiểu Thạch môn đệ của Thiên Y Cư Sĩ cầu kiến", lập

tức cho vào.



Y vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thạch, liền ồ lên một tiếng.



Y không hỏi Vương Tiểu Thạch tại sao đến đây, không hỏi Vương

Tiểu Thạch tại sao bây giờ mới đến gặp y, cũng không hỏi Vương Tiểu

Thạch tại sao lại bị thương.



- Sư phụ cháu có khỏe không?



Y hỏi về Thiên Y Cư Sĩ.



- Thân thể gia sư luôn không tốt.



Vương Tiểu Thạch đứng thẳng nói:



- Tam sư thúc chắc đã biết rồi.



- Tô lâu chủ khỏe không? Hình như gần đây y vẫn luôn ở trong Thanh lâu không ra ngoài à?



Gia Cát tiên sinh hỏi tiếp:



- Nghe nói cháu đã kết nghĩa với y, y giết chóc quá nặng, sao cháu không đi khuyên nhủ y một chút?



- Đã lâu rồi cháu không gặp Tô đại ca.



Vương Tiểu Thạch nhìn ván cờ tàn còn chưa phân thắng bại trên bàn:



- Huynh ấy là người trong giang hồ, đại cuộc của Kim Phong Tế Vũ lâu đều do huynh ấy chủ trì. Có lúc giống như một ván cờ, khi mình suy

yếu khó khăn, ngược lại phải phô trương thanh thế, đại khai sát giới,

làm cho đối phương khiếp sợ không dám tấn công. Dùng công thay thủ như

vậy mới hi vọng thở được một hơi.



Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp:



- Sư phụ cháu thường nói, sự vật chuyển động khó mà nhìn ra hư

thật. Vũ khí của con ong vò vẽ chỉ là một mũi kim, nếu không phải do nó

bay nhanh, giống như bày ra cả một đống kim, vậy thì sẽ không dễ gì đâm

trúng được người. Nhưng thật sự chuyển nhanh động nhanh, lên nhanh xuống nhanh lại chính là cực tĩnh. Chẳng hạn như vật đổi sao dời, trời lên

trăng xuống, cũng là đang chuyển động, nhưng lại có thể làm người ta

không phát giác ra.



- Có đạo lý.



Gia Cát tiên sinh khẽ nhíu đôi màu bạc, chỉ chỉ vào bàn cờ, nói:



- Giống như trong một bàn cờ, xe là xe, mã là mã, tướng là

tướng. Lúc cần thiết, tướng có thể dùng làm xe, mã cũng có thể dùng làm

xe; nhưng lúc bình thường, mỗi thứ đều có quy tắc của nó, cần phải tính

toán để tác chiến và sống sót lâu dài. Tô Mộng Chẩm chinh nam phạt bắc,

liên tục chiến đấu, có lẽ chỉ là vì che giấu hoàn cảnh khó khăn của

mình. Thế nhưng Bạch Sầu Phi là phó lâu chủ, tại sao lại muốn lập băng

kết đảng, gây ra nhiều chuyện?



- Sấm sét đột ngột luôn phải nghe được tại nơi im ắng, những lời ca tụng luôn phải tìm lấy trong biển lửa rừng đao.



Vương Tiểu Thạch nói:



- Huênh hoang sinh sự, trở thành mục tiêu công kích, đối với một số người là một chuyện ngu ngốc, nhưng đối với một số người khác lại là hành động sáng suốt. Cực động chính là tĩnh, cực khéo lại thành vụng.

Một người tài cao gan lớn, thông minh tài trí, cũng giống như một mũi

dùi sắc để chung với một đống đồ cùn trong túi, sớm muộn gì cũng sẽ cắt

đứt túi vải lộ ra mũi nhọn. Nhưng cái gọi là "sớm muộn" này có thể chậm

cũng có thể nhanh, có người chờ được nhưng cũng có người không chờ được. Tự đưa mình lên cao, đương nhiên sẽ khiến cho người ta xem như đích

ngắm, nhưng có thể trở thành đích ngắm cũng coi như hoàn thành mục tiêu

rồi. Đây hiển nhiên là con đường tắt để dương danh lập nghiệp. Còn muốn

tiềm phục dưới nước thì trước hết phải có khả năng tiềm phục, nếu không

giang hồ sóng sau xô sóng trước, võ lâm lá mới thay lá rụng, thành tựu

nho nhỏ không nên nghiệp lớn, chết rồi mất rồi bại rồi vong rồi cũng

chẳng ai biết, không ai hiểu. Đối với một số người, cả đời thà rằng gây

thù chuốc oán cũng không muốn sống một cách bình lặng, cho dù bị người

cười, bị người mắng hay bị người cười mắng, chỉ cần thuận theo bản tính, sống cho thoải mái, vậy thì đã làm sao.



- Có đạo lý.



Gia Cát tiên sinh nói:



- Cũng giống như đánh cờ, muốn bày sát cục, có lúc phải dùng một hai quân xông vào trận địa, thu hút sự chú ý của quân địch, mới có thể

thi triển nước cờ tuyệt diệu. Lục Phân Bán đường nhìn giống như đã bị

Kim Phong Tế Vũ lâu đánh cho chỉ còn cách chống đỡ, nhưng tuyệt đối

không thể xem thường.



- Trong đánh cờ có một nước rất cao minh, đó là vào giây phút quan trọng sẽ không tiếc thí quân.



Vương Tiểu Thạch nói:



- Lục Phân Bán đường giống như tráng sĩ chặt cổ tay, vứt bỏ Tổng đường chủ Lôi Tổn, nhưng nhờ vậy mà thực lực, thế lực và tiềm lực của

bọn họ đều được bảo toàn. Hiện giờ Địch Phi Kinh làm chủ sự, y từng cúi

đầu nhiều năm tại Lục Phân Bán đường, hôm nay lại xuất đầu lộ diện, đó

gọi là "ẩn nhẫn nhiều năm, mưu toan tất lớn". Y là một nhân vật tuyệt

thế, một người không thể xem thường. Muốn biết đối phương rốt cuộc là

loại người gì thì phải xem kẻ địch của y, kẻ địch của y là người thế nào thì y là người thế đó. Bằng hữu khó tìm, kẻ địch càng đáng phục hơn.



- Có đạo lý.



Gia Cát tiên sinh nói :



- Trong đánh cờ có những nước tuyệt diệu, lúc bắt đầu thông

thường sẽ không biết nó ra sao, đến khi đi được mấy bước, hoặc đi mấy

chục nước, thậm chí phải đến thời điểm quan trọng mới có thể thấy được

tác dụng của nó. Mê Thiên Thất Thánh giống như đã hoàn toàn bị Lục Phân

Bán đường liên hợp với Kim Phong Tế Vũ lâu tiêu diệt, cháu thấy Quan

Thất còn có thể vùng dậy lần nữa hay không?



- Quan Thất còn chưa chết, chỉ cần y còn sống thì tất cả đều có thể.



Vương Tiểu Thạch nói:



- Trên thực tế, Quan Thất đột nhiên mai danh ẩn tích cũng là

chuyện tốt, bởi vì Mê Thiên Thất Thánh nổi lên quá nhanh, khó tránh khỏi rễ lay cây ngã. Nói chung chuyện của con người, dù là tranh cường đấu

thắng hay vui chơi đánh bạc thì đều có quy củ, mà đã có quy củ thì nhất

định sẽ có phương pháp và người phá vỡ quy củ. Không phá không lập thì

chỉ là kẻ tầm thường, người biết phá cũng chưa thể xưng hùng, chỉ khi

biết lập mới có thể xem là người tài. Người biết phá biết lập là nhân

kiệt, nhưng đến cuối cùng vẫn sẽ trở về không phá không lập. Đó mới là

cảnh giới viên mãn thông suốt, đồng thời cũng tự hình thành một quy củ,

cho đến khi những người khác đến phá vỡ quy củ này. Quan Thất giống như

đã "chết" một lần, đó là y đã phá vỡ quy củ do chính mình lập nên. Chỉ

cần người không chết, tâm không chết, hoàn toàn có thể làm lại một lần

nữa.



- Có đạo lý.
Lỗ Thư Nhất hỏi.



- Đúng vậy...



Truy Mệnh còn chưa dứt lới, bỗng nghe được trong phủ vang lên một tiếng hét thảm.



Đó là thanh âm của Gia Cát tiên sinh.



- Hỏng rồi!



Lỗ Thư Nhất kêu lên một tiếng, cũng chẳng biết là buồn hay vui.



Lãnh Huyết, Truy Mệnh, Thiết Thủ, Vô Tình và Thư Vô Hý đều biến sắc.



Trong phủ đã xảy ra chuyện gì?



Người trẻ tuổi kia là loại khách nào?



Khách vốn có nhiều loại, có khách tốt, có khách xấu, có khách được hoan nghênh, có khách không được hoan nghênh.



Có khách lạ, có khách quen, có qua cửa là khách, cũng có khách không mời mà đến.



Vậy "thích khách" có thể xem như là khách hay không?



Vô Tình, Thiết Thủ, Truy Mệnh và Lãnh Huyết còn chưa ổn định tâm thần, một người đã bay vút ra.



Chính là người thanh niên bên hông đeo binh khí như đao như kiếm.



Y phục của hắn đã dính máu.



Thần sắc của hắn hoảng hốt.



Trong tay hắn cầm một cái bọc vải, ngoài bọc không ngừng có máu tươi rỉ ra.



Lúc này Lỗ Thư Nhất bỗng nói:



- Không xong! Chuyện mà chúng ta muốn thông báo cho Gia Cát tiên sinh, chính là chúng ta nhận được mật báo, có một tên thanh niên bên

hông đeo binh khí như đao như kiếm, tối nay muốn hành thích Gia Cát tiên sinh...



Lãnh Huyết nổi giận hét lên một tiếng.



Y liền xông lên, với kiếm của mình.



Nhưng y vừa rút kiếm, Yến Thi Nhị rẽ tóc cài hoa cũng lập tức rút kiếm.



Ánh kiếm xuất hiện, rực rỡ lóa mắt. Bởi vì quá chói, không ai

thấy rõ kiếm trong tay hắn là dài hay ngắn, là sắc hay cùn, thậm chí là

có hình dạng gì.



Nếu như so sánh, kiếm của Lãnh Huyết chỉ là một thanh kiếm sắt, hoàn toàn mất màu.



Yến Thi Nhị vừa xuất kiếm vừa quát lên:



- Tại sao ngươi muốn động thủ với ta?



Hai người đều chém ra ba kiếm, tiếp đó là bảy kiếm, cuối cùng

lại đánh ra năm kiếm. Y phục của cả hai đều rướm máu, nhưng vẫn không có một kiếm nào phòng thủ.



Trong Tứ Đại Danh Bổ, khinh công của Truy Mệnh là giỏi nhất.



Vương Tiểu Thạch vừa như sao băng bay vút ra, Truy Mệnh đã vọt lên, muốn chặn đánh đối phương giữa không trung.



Triệu Họa Tứ đầu đội mặt nạ tuồng lại hành động trước, một cước đá vào Truy Mệnh, đồng thời quát lên:



- Ngươi dám ám toán à!



Truy Mệnh xoay chân tiếp lấy một cước. Đối phương lại liên tục

tung ra mười bảy mười tám cước. Đôi chân Truy Mệnh múa lên như gió lốc,

ngăn cản một đợt tấn công dồn dập này. Nhưng lúc này Vương Tiểu Thạch

cũng đã chạy đến tường vây.



Vương Tiểu Thạch đang muốn nhảy ra khỏi tường, cổ tay Vô Tình bỗng rung lên, lập tức bắn ra hai mũi tên.



Nhưng ngay khi hai mũi tên vừa bắn ra, hai trang sách lại lượn vòng bay đến, chuẩn xác cắt vào mũi tên.



Trang sách vốn rất nhẹ và mềm.



Nhưng trang sách này lại sắc bén hơn so với bất kỳ ám khí mài giũa nào.



Trang sách ở trong tay Lỗ Thư Nhất lại thành lợi khí.



Hắn vừa vung tay ném trang sách ra, vừa hét lên:



- Còn dám phóng ám khí với chúng ta!



Cùng lúc đó, Thiết Thủ và Cố Thiết Tam vẫn luôn khoanh tay, im

lặng không lên tiếng đã giao thủ một chiêu, sau đó cả hai đều lùi lại

một bước, thân thể lắc lư.



Nhờ bốn người ngăn cản, Vương Tiểu Thạch đã chạy ra khỏi phủ Thần Hầu.



Chỉ có Thư Vô Hý là không đuổi theo.



Ngay khi Gia Cát tiên sinh phát ra tiếng hét thảm, y đã xoay người chạy vào bên trong.



Y muốn xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.



Lúc này giọng nói cực kỳ hoảng sợ của y vang lên rõ ràng dưới ánh trăng lạnh lẽo:



- Trời ạ, Gia Cát tiên sinh bị người ta giết rồi! Mau truy bắt thích khách!



Tứ Đại Danh Bổ vừa nghe, sắc mặt xám như tro tàn, thân hình như

bị điện giật, không còn ham chiến nữa. Truy Mệnh và Thiết Thủ nhanh

chóng đuổi theo hướng Vương Tiểu Thạch chạy trốn, còn Vô Tình và Lãnh

Huyết vội vã lao vào phủ Thần Hầu.



Lỗ Thư Nhất, Yến Thi Nhị và Cố Thiết Tam liếc nhìn nhau một cái, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng "chúng ta thành công rồi".



Sau nửa canh giờ, Thiết Thủ và Cố Thiết Tam ở hai nơi khác nhau

đều phun ra một ngụm máu. Vừa rồi giao chiến tại tại phủ Thần Hầu, hai

người bọn họ ra tay ít nhất, chỉ dùng có một chiêu, nhưng tình huống lại là kịch liệt nhất.



Vương Tiểu Thạch nhanh chóng chạy đến điện Ngã Ngư.



Trên người hắn còn có vết thương.



Máu của vết thương đang thấm vào y phục.



Bọc vải trên tay hắn còn đang nhỏ máu.



Máu của chiếc đầu cụt nhuộm đỏ mặt tuyết, kéo dài một hàng đến tận điện Ngã Ngư.