Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Chương 3 : Đạo, đạo, đạo, đạo, đạo, đạo, đạo (phần 2)

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


- Vương Tiểu Thạch trở về rồi.



- Vương Tiểu Thạch thành công rồi.



- Vương Tiểu Thạch xách theo cái đầu của Gia Cát tiên sinh trở về rồi.



Tin tức nối tiếp nhau, lần sau càng chuẩn xác và rõ ràng hơn lần trước.



Phó Tông Thư đang chờ trong điện Ngã Ngư, tuy ngày thường luôn

bình tĩnh lão luyện, vui giận khó lường, nhưng lúc này nghe được tin

cũng lộ ra vẻ vui mừng.



Dù sao giết chết một kẻ địch hàng đầu như Gia Cát tiên sinh cũng là một chuyện lớn.



Hắn lập tức ra lệnh:



- Mau truyền vào!



Sau đó dặn dò hai "thần giữ cửa" ở hai bên và Long Bát:



- Vương Tiểu Thạch cả gan ám sát Gia Cát Thần Hầu, đợi sau khi ta xác nhận, hãy giết chết ngay tại chỗ!



Long Bát và hai "thần giữ cửa" đều cung kính đáp:



- Rõ!



Lập tức gọi đao phủ âm thầm chuẩn bị.



Lời vừa dứt, Vương Tiểu Thạch đã như một mũi tên chui vào đại

điện. Trong đêm đông, trên trán hắn lại thấp thoáng có mồ hôi, áo quần

ướt đẫm.



Vương Tiểu Thạch vừa vào đại điện, lập tức hỏi:



- Thái sư ở đâu?



Phó Tông Thư hỏi ngược lại:



- Cái đầu của Gia Cát thì sao?



Vương Tiểu Thạch nói nhanh:



- Mời Thái sư tới, ta sẽ lập tức dâng lên.



Phó Tông Thư nói:



- Trong cung tạm thời có chuyện, Thánh thượng đã triệu Thái sư

vào thương nghị, trong thời gian ngắn không thể trở về. Thái sư muốn ta

kiểm tra thủ cấp trước, ngày mai mới khen thưởng cho ngươi.



Vương Tiểu Thạch giậm chân một cái:



- Ngài ấy không thể tới sao?



Phó Tông Thư nói:



- Ta tới cũng như vậy.



- Không giống nhau.



Vương Tiểu Thạch thở dài nói:



- Nhưng cũng chỉ đành như vậy.



Hắn ném bọc vải về phía Phó Tông Thư.



Long Bát vươn một tay chụp lấy, sau đó mở ra nhìn. Dưới ánh nến

chiếu rọi, bên trong không ngờ lại là đầu của một gã nam tử mặt ngựa má

hóp, còn đang mở chiếc miệng to như chậu máu, giống như muốn lao tới cắn người.



Đó là cái đầu của Vưu Thực Tủy.



Phó Tông Thư biến sắc.



Vương Tiểu Thạch đã xuất đao.



Hắn chém một đao trúng tên "thần giữ cửa" đang muốn rút roi vàng ra.



Vương Tiểu Thạch cũng đồng thời xuất kiếm.



Hắn đâm một kiếm trúng vào tay cầm roi của tên "thần giữ cửa" đang muốn vung roi dây lên.



Cùng lúc đó, hắn lao về phía Phó Tông Thư.



Nhưng Phó Tông Thư còn nhanh hơn hắn, lập tức đánh một quyền vào trước mặt. Một tiếng "rắc" vang lên, xương mũi Vương Tiểu Thạch đã vỡ

ra.



Phó Tông Thư biến chiêu càng nhanh, một cước đá vào sườn phải

Vương Tiểu Thạch. Lại thêm một tiếng "rắc" giòn giã, có ít nhất ba chiếc xương sườn của Vương Tiểu Thạch bị gãy dưới một cước này.



Tay áo Phó Tông Thư lại cuộn lên, đẩy Vương Tiểu Thạch và cả đao kiếm văng ra.



Hắn hét lớn một tiếng:



- Loạn đao phân thây!



Sau đó xoay người lướt vào nội điện.



Thái thái sư đang ở trong nội điện Vong Ngư các chờ tin của hắn.



Thái sư đương nhiên sẽ không đến điện Ngã Ngư gặp mặt một tên "tội phạm giết người".



Mà lúc này hành động ám sát Gia Cát có biến đổi, phải lập tức thông báo cho Thái sư.



Vương Tiểu Thạch đã bị hắn đánh lui.



Vương Tiểu Thạch đã bị hắn đả thương.



Thân hình Phó Tông Thư vừa động, Vương Tiểu Thạch đang ngã xuống giữa không trung đột ngột dựng lên một các thần kỳ. Sau một tiếng

"phụp", một hòn đá đã bay đến trước mặt hắn.



Phó Tông Thư ngẩn người.



Trong khoảnh khắc này, hắn chợt nghĩ đến.



Vương Tiểu Thạch đã bị thương.



Đây chẳng qua là một hòn đá nhỏ.



Tỳ Bà thần công mà mình tu luyện có thể đao thương không vào.



Trên trán Long Bát cũng từng trúng một hòn đá, chẳng qua chỉ ngã lộn nhào một cái mà thôi.



Sợ cái gì?



Sau đó hắn đã không thể nghĩ tiếp nữa.



Hòn đá kia bay đến cực nhanh, hơn nữa còn hết sức đột ngột, hắn

trốn không kịp, cũng tránh không xong. Nhưng nếu cố gắng xê dịch toàn

thân, vẫn có thể tránh nặng tìm nhẹ, khiến hòn đá đánh vào chỗ khác,

nhiều nhất hắn chỉ lật mấy cái, lăn mấy vòng trên đất, đụng vào vài cái

ghế, cái bàn và thủ hạ mà thôi.



Phó Tông Thư không muốn tỏ ra chật vật như vậy trước mặt thủ hạ.



Hắn đã vận Tỳ Bà thần công, muốn dùng khuôn mặt như đe sắt nghênh tiếp một hòn đá này.



Nhưng hắn đã sai rồi.



Hắn không biết vào nửa ngày trước, Vương Tiểu Thạch cố ý dùng

một hòn đá chỉ đả thương chứ không giết được Long Bát, đó là vì muốn

khiến hắn đưa ra phán đoán sai lầm. Hắn cũng không ngờ Vương Tiểu Thạch

liều mạng chịu một quyền một cước và hai tay áo của hắn, mục đích là để

hắn xem thường, sau đó mới phát ra một hòn đá này.



Hòn đá này đã bao hàm công lực cả đời của Vương Tiểu Thạch.


Lãnh Huyết là người sau cùng trong Tứ Đại Danh Bổ, võ công còn

cao như vậy. Nếu Vương Tiểu Thạch thật sự đi hành thích Gia Cát tiên

sinh, một khi Tứ Đại Danh Bổ liên thủ, chẳng phải là ứng với câu nói

trên giang hồ "Tứ Đại Danh Bổ, thiên hạ không chướng; bốn người liên

thủ, tà ma không đường", nhất định không có cơ hội thắng.



May mắn là nhìn ngang nhìn dọc hắn cũng không giống tà ma.



Hắn vẫn không có cơ hội nói rõ ngọn nguồn với Gia Cát tiên sinh. Nếu như Gia Cát tiên sinh thật sự cho rằng hắn có ý hành thích, chỉ

phái ra Tứ Đại Danh Bổ cũng đã không dễ đối phó rồi.



Vương Tiểu Thạch ngầm dè chừng, sau khi đánh một trận với Lãnh

Huyết, đột nhiên lại nhìn đường chỉ tay, giống như muốn đoán trước lành

dữ an nguy của mình, khiến cho Trương Thán cảm thấy khó hiểu.



Sau khi tiến vào phủ Thần Hầu, vừa nhìn thấy Gia Cát tiên sinh,

Vương Tiểu Thạch lại cảm giác được vị tiền bối già dặn này đã sớm nhìn

ra ý đồ đến của hắn, hơn nữa còn tin tưởng tuyệt đối vào lòng thành của

hắn. Trong bảy lần hỏi đáp, hai bên khá thẳng thắn với nhau, không còn

phân chia vai vế, tâm ý tương thông, đối xử chân thành.



Sau đó khi Lãnh Huyết và Truy Mệnh đi vào, Lãnh Huyết còn nhìn Vương Tiểu Thạch làm mặt quỷ.



Một thanh niên lạnh lùng như Lãnh Huyết lại làm mặt quỷ, khiến cho Vương Tiểu Thạch rất kinh ngạc.



Cho nên Vương Tiểu Thạch mới ồ lên một tiếng.



Nhưng Vương Tiểu Thạch dù sao cũng là người thông minh, sau khi kinh ngạc, hắn nhanh chóng hiểu được ý tứ của Lãnh Huyết.



Chúng ta là bạn chứ không phải địch.



Ta hiểu được dụng ý của ngươi.



Chúng ta ủng hộ ngươi.



Gia Cát tiên sinh đã dùng phương pháp liên lạc đặc biệt của bọn

họ, thông báo cho bốn đồ nhi của y. Tất cả đều giả vờ như không biết gì, tương kế tựu kế, không ngại tranh chấp với người của Lục Hợp Thanh

Long, giúp cho kế hoạch của Vương Tiểu Thạch thành công.



Điều duy nhất Gia Cát tiên sinh lo lắng, đó là Vương Tiểu Thạch có gánh vác được hậu quả hay không.



Bất kể là thành hay bại, hậu quả đều rất nghiêm trọng.



Câu trả lời của Vương Tiểu Thạch đã khiến Gia Cát tiên sinh hài lòng.



Y cảm thấy mình nên yên lòng và buông tay, để người trẻ tuổi này đi làm một chuyện không thể tưởng tượng như vậy.



Thế là Vương Tiểu Thạch không giết Gia Cát mà lại giết Vưu Thực Tủy.



Vưu Thực Tủy chính là anh trai của Vưu Tri Vị.



Trong vụ án "Nghịch Thủy Hàn", đầu bếp nổi tiếng Vưu Tri Vị đã

phản bội Tức đại nương, kết oán với Thiết Thủ trong Tứ Đại Danh Bổ. Sau

đó Vưu Tri Vị bỏ mạng, đương nhiên Vưu Thực Tủy nên báo thù cho anh em.

Hắn vốn là đầu bếp của Thái Kinh, sau đó chuyển sang phủ Thần Hầu làm

nội ứng.



Vương Tiểu Thạch chém đầu của Vưu Thực Tủy, tình huống khẩn cấp, cũng không kịp giải thích ngọn nguồn với Gia Cát tiên sinh.



Hắn nhanh chóng rời khỏi phủ Thần Hầu.



Tứ Đại Danh Bổ giả vờ rối loạn, làm như muốn đuổi theo. Nếu thật sự đuổi theo, chưa chắc Tứ Đại Danh Bổ đã không chặn được Vương Tiểu

Thạch.



Lúc đó, Lỗ Thư Nhất, Yến Thi Nhị, Cố Thiết Tam và Triệu Họa Tứ

muốn ở lại gần phủ Thần Hầu để xem xét tình hình, giúp Phó tướng gia và

Thái thái sư che giấu đẩy tội cho người khác. Vương Tiểu Thạch lại thừa

dịp này đi đến điện Ngã Ngư. Lúc kẻ địch cho rằng mình thắng lớn cũng

chính là lúc phòng thủ yếu nhất, dễ sơ xuất nhất.



Năm đó Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường đã lợi dụng điểm này để phản kích Kim Phong Tế Vũ lâu.



Vương Tiểu Thạch dĩ nhiên nhớ kỹ.



Nhưng hắn cũng không quên, Kim Phong Tế Vũ lâu cũng lợi dụng điểm này phản công lại Lục Phân Bán đường.



Thành bại rất khó đoán trước, sống chết cũng không biết được.



Cho dù thế nào cũng phải thử một lần.



Trước lúc đó, Phó Tông Thư từng hạ lệnh cho hắn ám sát Gia Cát

tiên sinh tại lầu Khổng Tước, hắn đã nhận định Gia Cát nhất định sẽ

không có ở trên lầu.



Nếu như Gia Cát tiên sinh ở trên lầu Khổng Tước, Phó Tông Thư

nhất định sẽ không có ở đó. Thứ nhất, Gia Cát tiên sinh và Phó Tông Thư

luôn "không cùng đường thì không thể cùng mưu tính", tiệc của Phó Tông

Thư chưa chắc Gia Cát sẽ đi, ngược lại Gia Cát có mời chưa hẳn Phó Tông

Thư sẽ tới. Thứ hai, Phó Tông Thư sẽ không ngu xuẩn đến mức bảo người ám sát Gia Cát mà mình lại có ở đó, như thế chẳng phải là tình ngay lý

gian. Thứ ba, Phó Tông Thư đã mời thích khách đến ám sát Gia Cát tiên

sinh, đương nhiên sẽ không có ở hiện trường, để tránh "cổng thành cháy

liên lụy đến cả cá trong ao".



Với địa vị của Phó Tông Thư, vốn không cần phải mạo hiểm như vậy.



Cho nên Vương Tiểu Thạch đoán rằng hành động đó chẳng qua là một thí nghiệm.



Vì vậy hắn cũng toàn lực ứng phó, không như thế thì đối phương

nhất định sẽ không phái hắn đi hành thích. Nhưng lúc bắn ra hòn đá hắn

lại không dùng hết sức.



Đó mới là một kích tất sát của hắn.



Phó Tông Thư thấy Vương Tiểu Thạch thật sự liều mạng, mới yên tâm để hắn đi ám sát Gia Cát.



Vương Tiểu Thạch suy đoán, nếu như mình thành công, Thái Kinh

hoặc Phó Tông Thư nhất định sẽ cho tiếp kiến. Kẻ địch lợi hại đã không

còn, chắc chắn bọn chúng sẽ vui vừng hí hửng, hơn nữa còn cần phải xác

minh thân phận kẻ địch, đây chính là thời cơ rất tốt để ra tay.



Có điều Thái Kinh vẫn cẩn thận hơn người. Hắn đi gặp Vương Tiểu

Thạch, thứ nhất là vì chính hắn chủ động tìm Vương Tiểu Thạch, trước đó

không ai được biết; thứ hai là vì cao thủ hắn mang theo nhiều như mây,

không sợ có người gây sự, cho nên mới tự thân xuất mã. Một khi Vương

Tiểu Thạch đề xuất ý kiến "sau khi giết chết Gia Cát muốn gặp hắn", hắn

ngược lại sẽ không ra ngoài.



Để Phó Tông Thư đi xác nhận đầu người là được.



Có nguy hiểm thì cứ để cho người khác đi thử, có công lao thì không ngại tự mình đến nhận.



Đây là nguyên tắc làm người của Thái Kinh từ trước đến giờ.



Cho nên Vương Tiểu Thạch chỉ "thành" được "nửa công".



Nếu như Thái Kinh cũng có ở đó, Vương Tiểu Thạch có thể giết được hắn hay không?



Nếu như giết được Thái Kinh, Vương Tiểu Thạch còn giết được Phó Tông Thư hay không?



Nếu như giết chết Thái Kinh, Vương Tiểu Thạch có chạy ra khỏi điện Ngã Ngư được hay không?



Những đáp án này không ai biết được.



May mắn và bất hạnh đều là nói đến những chuyện đã xảy ra.



Chuyện không xảy ra thì không ai biết sẽ là may mắn hay bất

hạnh, may mắn trong bất hạnh, bất hạnh trong may mắn, bất hạnh trong bất hạnh, may mắn trong may mắn.



Thái Kinh bày ra cho hắn một ván cờ.



Hắn đã phá giải ván cờ này.



Thái Kinh muốn lợi dụng hắn trừ đi một kẻ thù chính trị, kết quả lại mất đi một đại tướng dưới tay.