Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Chương 11 : Sát cục

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Vào thời Nhân Tông, khu vực phía tây nam Ung châu từng nổi loạn, tộc

nhân họ Nùng vùng lên cướp đoạt giết chóc. Trong đó có Trí Cao, là một

người gan dạ thiện chiến. Trước tiên y yêu cầu triều đình phong tước,

không cho liền chiếm đất xưng vương, đóng giữ Ung châu, lại đánh hạ một

mạch tám châu Hoành, Quý, Đằng, Ngô, Cung, Khang, Đoan, Đối. Nhân Tông

kinh hãi, Địch Thanh mới xin xuất binh, lúc đó còn có bốn đệ tử của Vi

Thanh Thanh Thanh đầu quân trợ giúp Địch Thanh, phản quân cuối cùng bị

dẹp yên.



Trí Cao tháo chạy về Đại Lý, phóng hỏa đốt thành, chờ cơ hội nổi dậy.



Nhân tông sợ Trí Cao lại gây sóng gió, bèn mời người tài ngầm tiến vào Đại Lý ám sát Trí Cao.



Y đã bảy lần tự mình đến mời Diệp Ai Thiền chấp hành nhiệm vụ.



Diệp Ai Thiền thật sự là một người văn võ song toàn, y từng làm

việc dưới trướng của Hàn Kỳ và Phạm Trọng Yêm, trải qua trận chiến Thủy

Xuyên và chiến dịch Vị Thủy, mỗi lần đều trí dũng hơn người, giết địch

vô số. Nhưng triều đình suy nhược lâu ngày, muốn chấn hưng cũng không có sức, đã là xu thế tất yếu, giao chiến với Tây Hạ luôn thất bại quay về. Sau này y trở lại trong triều, trải qua tranh đấu bè đảng, gièm pha lẫn nhau. Trong lòng Diệp Ai Thiền vốn đã nguội lạnh, lúc đó lại xảy ra một chuyện thương tâm nên càng chán nản, vì vậy đã từ quan rời đi. Sau khi

nhìn thấu hồng trần, trên thế gian đã không còn Diệp Ai Thiền nữa, chỉ

còn lại Lãn Tàn đại sư dạo chơi bốn biển, không biết kết cuộc ra sao.



Vì vậy nhiệm vụ ám sát Trí Cao đã rơi vào tay ba sư đệ của Diệp Ai Thiền.



Thiên Y Cư Sĩ từ nhỏ thân thể yếu ớt, tính tình lại lương thiện

thương người (sau này bị "cầm thú" Hạ Hầu Tứ Thập Nhất đả thương, hai

mạch Nhâm và Đốc bị tắc nghẽn, khí không thể vận chuyển đến đan điền, dù văn tài võ lược có cao, nhưng hoàn toàn không luyện được võ công cao

thâm), cho nên không có tác dụng gì trong hành động ám sát lần này.



Đương nhiên, nhiệm vụ này được giao cho Gia Cát tiên sinh và

Nguyên Thập Tam Hạn. Lúc đó hai người vẫn còn trẻ tuổi hăng hái, tâm cao khí ngạo, chí lớn tài cao.



Lúc ấy, Nguyên Thập Tam Hạn bộc lộ tài năng, Gia Cát tiên sinh

thâm trầm tự phụ, hai người tuy có lúc tranh chấp nhưng giao tình vẫn

khá tốt. Nguyên Thập Tam Hạn luôn cảm thấy Gia Cát tiên sinh rất may

mắn, ví dụ khi như hai người chia nhau truy bắt hung thủ, Gia Cát tiên

sinh luôn chọn đúng con đường, thuận lợi chờ đợi hung thủ chạy đến, còn

hắn lại chìm vào trong vùng lầy; hay như hoàng đế muốn phân biệt triệu

kiến hai người, đến ngày tiếp kiến Nguyên Thập Tam Hạn thì lại xảy ra

động đất, chuyện triệu kiến dĩ nhiên bị xoá bỏ; còn ngày tiếp kiến Gia

Cát lại là trời trong nắng ấm, thiên tử liền gọi Gia Cát Chính Ngã đi

săn bắn với y.



Nguyên Thập Tam Hạn đương nhiên cũng không đi phân biệt từng

chút. Có nhiều "vận may" quả thật là không thể nắm giữ, nhưng lại có

nhiều "vận may" là do Gia Cát tiên sinh tự mình "kiếm" được.



Chẳng hạn như chuyện truy bắt hung thủ, Gia Cát tiên sinh dựa

vào sự thông minh của mình, suy đoán hung thủ có thể chạy theo hướng

nào, từ đó đưa ra lựa chọn. Y không thể bỏ qua việc truy bắt "hung thủ"

kia, bởi vì với "Cửu Tử Vô Hối thần công" của "Cửu Tử Nhất Sinh" Cừu Lệ

Sinh, e rằng Nguyên Thập Tam Hạn không thể ứng phó được. Gia Cát tiên

sinh không muốn Tứ sư đệ mạo hiểm, hơn nữa y tự tin có thể bằng cơ trí

bắt được Cừu Lệ Sinh.



Nguyên Thập Tam Hạn dĩ nhiên cũng không biết, trong rất nhiều

tình huống, Gia Cát tiên sinh đã cố ý nhường nhịn, không tranh với hắn.

Nguyên Thập Tam Hạn cũng là người thông minh, có lúc cũng cảm giác được

Tam sư huynh cố ý nhường mình, điều này càng làm cho hắn bực bội, cảm

thấy đây là một sự sỉ nhục, một sự khinh bỉ, còn khiến hắn giận dữ hơn

so với việc đánh bại hắn.



Có điều, Nguyên Thập Tam Hạn mặc dù đố kị, nhưng vẫn muốn quang

minh chính đại tranh đấu với Gia Cát tiên sinh, nhất định không chịu

dùng thủ đoạn âm hiểm.



Lần này trước khi ám sát Trí Cao, bọn họ đã đưa ra một ước định.



Ai giết được Trí Cao trước, sau này người còn lại phải phục tùng người đó, không được oán trách.



Lần này Nguyên Thập Tam Hạn quyết chí thể hiện một phen, đánh bại Gia Cát.



Gia Cát tiên sinh cho rằng làm như vậy có thể miễn trừ hậu hoạn. Y biết Tứ sư đệ là một người tuân thủ lời hứa, bất kể ai thắng ai thua, sau này đều có thể xóa bỏ rất nhiều ưu phiền.


Đến lúc này, Ôn Đế cũng không thể không theo.



Hạ Hầu Tứ Thập Nhất nhận ra Ôn Đế vẫn còn nửa tin nửa ngờ, cho nên hắn cũng làm dứt khoát.



Hắn bày sát cục, trước tiên dùng Ôn Đế làm thí nghiệm.



Hắn không chế Ôn Đế, bắt y tự ăn Duy Mệnh Thị Tòng.



Kết quả, Ôn Đế quả nhiên không hề "phục tùng mệnh lệnh", chỉ mệt mỏi mà thôi.



Rất mệt, đến mức ngay cả ngẩng đầu, ăn cơm, nháy mắt cũng không có sức.



Nhưng y cũng không nhận tội, biết sai, tự phê phán mình.



Lúc này Hạ Hầu Tứ Thập Nhất lại lộ ra vẻ mặt dữ tợn, bắt Ôn Đế giao ra Duy Mệnh Thị Tòng thật sự.



Đến lúc này, Ôn Đế cũng không thể không giao.



Y nộp một loại thuốc khác. Hạ Hầu Tứ Thập Nhất lại bắt y viết ra phương thuốc.



Ôn Đế cũng đành phải viết.



Lúc viết y lại nở một nụ cười kỳ dị.



Sau khi viết xong, Hạ Hầu Tứ Thập Nhất liền giết chết Ôn Đế. Hắn không thích nhìn đối phương cười, nhất là một con sâu đáng thương sắp

chết trong tay mình, còn mang theo một nụ cười kỳ dị như vậy.



Việc làm của Hạ Hầu Tứ Thập Nhất đã chọc giận Thiên Y Cư Sĩ.



Trên đường Hạ Hầu Tứ Thập Nhất trở về kinh, Thiên Y Cư Sĩ đã chặn đường hắn.



Thiên Y Cư Sĩ trách hỏi hắn, vì sao lại tiếp tay cho giặc, ra tay độc ác như vậy?



Phản ứng của Hạ Hầu Tứ Thập Nhất là "hối hận".



Hắn "hối hận" là để "hành động".



Khi làm cho Thiên Y Cư Sĩ cảm thấy hắn đang hối hận, hắn lại ra tay với Thiên Y Cư Sĩ.



Thiên Y Cư Sĩ vốn không đề phòng.



Nhưng y lại cảm giác được một loại sát khí, còn có một loại khí

tức hung bạo. Khi một người động sát cơ, trước khi giết người tại mi tâm luôn có một loại màu sắc, trên đầu luôn có một làn khí, trong mắt luôn

có một luồng ánh sáng phát ra.



Thiên Y Cư Sĩ đã phát hiện ra sát khí dày đặc này, cho nên mới kịp thời thoát khỏi công kích của Hạ Hầu Tứ Thập Nhất.



Hai người giao đấu một phen, "Tương Tư đao" và "Tiêu Hồn kiếm"

của Thiên Y Cư Sĩ ước chừng đánh ngang tay với "Cát Tu Khí Bào Di Hình

Hoán Vị đại pháp" của Hạ Hầu Tứ Thập Nhất. Nhưng Thiên Y Cư Sĩ vừa giao

đấu, vừa đá chân phất tay, dùng đất đá chung quanh bố trí thành trận

thế. Đánh được ba trăm hiệp, Hạ Hầu Tứ Thập Nhất đã bị vây trong trận,

cho dù Thiên Y Cư Sĩ không ra tay thì hắn cũng không thể thoát ra được.



Đến lúc này, Hạ Hầu Tứ Thập Nhất không chiến đã bại.



Hắn đột nhiên ngồi xuống, sắc mặt tái xanh, run rẩy không ngớt,

sau đó hét lớn một tiếng. Hắn giống như tỉnh ngộ, quỳ xuống xin tội, tự

cắt ngón út, khóc lóc kể lể xin Thiên Y Cư Sĩ tha cho hắn một lần, sau

này mỗi ngày hắn sẽ làm ba việc thiện, diệt trừ tà ác để báo ân tình,

chuộc tội của mình.



Thiên Y Cư Sĩ là một người tiếc tài.



Y không đành lòng giết chết Hạ Hầu Tứ Thập Nhất, lại hi vọng hắn thật tâm sửa đổi, tạo phúc cho võ lâm, cho nên mới thu hồi trận thế, để Hạ Hầu Tứ Thập Nhất có thể hối cải, làm một con người mới.



Bởi vì như vậy, y lại sa vào trong sát cục do Hạ Hầu Tứ Thập Nhất dày công bố trí.



Thiên Y Cư Sĩ tha cho Hạ Hầu Tứ Thập Nhất, nhưng kẻ thù của Hạ Hầu Tứ Thập Nhất lại tìm tới Thiên Y Cư Sĩ.



Đó là "Thần Châm Tiên Tử".



Người đời gọi là "Chức Nữ".