Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Chương 18 : Khí cục (bản lĩnh)

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Sau khi Ôn Vãn nghe xong đoạn ân oán tình cừu nhiều năm trước của những nhân vật tuyệt đỉnh trong võ lâm, liền thở dài cảm khái.



Nhưng y là một người rất minh mẫn.



Cho nên y hỏi:



- Làm sao huynh biết là Thái Kinh xúi giục Tam Tiên đạo nhân,

cung cấp một bản Sơn Tự kinh lộn xộn xuyên tạc cho Nguyên Thập Tam Hạn?

Hiện giờ Nguyên Thập Tam Hạn có biết chuyện này hay không?



- Trong này còn có nội tình.



Thiên Y Cư Sĩ dường như vẫn đang đắm chìm trong quá khứ:



- Sơn Tự kinh là một quyển kỳ thư. Lần đó đi ám sát Trí Cao

không chỉ có sư huynh đệ chúng ta, còn có đám võ lâm hảo thủ "Phục Ma

Tướng Quân" Hách Liên Thiết Thụ, cục chủ của Kim Hoa tiêu cục Kim Tiểu

Đỗ, "Thiên Ngoại Thiên" Bạch Huấn. Không có bọn họ ngăn cản binh lực của Trí Cao, chúng ta cũng khó mà đến gần y được. Trong đó Kim Tiểu Đỗ

chính là người mượn cớ dâng lên Sơn Tự kinh để dụ Trí Cao xuất hiện.



Ôn Vãn nói:



- Trí Cao đã có "Thương Tâm tiễn", cho dù không luyện cũng sẽ

thèm muốn yếu quyết của Sơn Tự kinh. Con người luôn tham lam, huống hồ

là người có dã tâm lớn như Trí Cao.



Thiên Y Cư Sĩ nói:



- Đúng vậy. Sơn Tự kinh dùng để dụ Trí Cao ra ngoài, nhưng Trí

Cao lại không lấy được Sơn Tự kinh, mà chúng ta cũng không lấy được

"Thương Tâm thần tiễn". Ngoài ra những cao thủ do Bạch Huấn phái đi diệt trừ thổ phỉ, tổng cộng một trăm tám mươi hai người, tất cả đều mất

mạng, hơn nữa đều là thủng một lỗ trên ngực. Sơn Tự kinh cũng từ đó biến mất không còn thấy.



Ôn Vãn nói:



- Huyết án võ lâm này đã sớm kinh động thiên hạ, rất nhiều người muốn báo thù rửa hận cho đám cao thủ kia. Nói thật, có thể một hơi giết chết một trăm tám mươi hai cao thủ, hơn nữa xem ra đều chết bởi tay một người, võ công của người này đã cao đến mức không thể tưởng tượng nổi.



Thiên Y Cư Sĩ nói:



- Cho nên, Kim Tiểu Đỗ và Kim Hoa tiêu cục của y thề phải báo

thù cho các cao thủ chết thảm, kết quả cùng với một đám người võ lâm đều gặp độc thủ.



Ôn Vãn hỏi:



- Vết thương chí mạng cũng là một cái lỗ trên ngực?



Thiên Y Cư Sĩ gật đầu.



Ôn Vãn nói:



- Sau đó, nghe nói "Thiên Ngoại Thiên" Bạch Huấn đã điều tra được hung thủ, đó là một kẻ gọi là Thiện Tai đại sư.



Thiên Y Cư Sĩ nói:



- Thiện Tai đại sư này vốn là một tên sát thủ, sau đó ẩn tính mai danh, xuất gia làm tăng, trở thành một người cõi tiên đắc đạo.



Ôn Vãn nói:



- Bởi vì bối cảnh của hắn bị người ta vạch trần, cộng thêm đủ

loại tội chứng lúc ấy, nói rõ hắn chính là hung thủ người thần đều giận, tội ác tày trời. Nghe nói hắn đã chạy trốn đến đạo quán của Tam Tiên

đạo nhân, cũng là do Tam Tiên đạo nhân đứng ra tố giác hắn.



Thiên Y Cư Sĩ nói:



- Cho nên, Tam Tiên đạo nhân cũng hợp lẽ lấy được Sơn Tự kinh

trong tay Thiện Tai đại sư. Sau này bởi vì Tiểu Kính cầu xin, Sơn Tự

kinh mới rơi vào trong tay Nguyên Thập Tam Hạn. Nhưng hóa ra đó lại là

bố cục của Thái Kinh, muốn Tam Tiên đạo nhân thay đổi kinh văn, khiến

cho Nguyên sư đệ rơi vào kết cục tẩu hỏa nhập ma. Nhưng hắn không ngờ

được, Nguyên lão tứ trời sinh nghị lực kinh người, ngộ tính hơn người,

lại có thể dùng thứ này luyện thành "Thương Tâm thần tiễn". Chuyện Thái

Kinh hạ lệnh cho Tam Tiên thay đổi kinh văn, là do Đa Chỉ Đầu Đà nói cho ta biết. Lúc đó thì đã chậm một bước, Nguyên tứ đệ đã học thành "Thương Tâm tiễn pháp". Lúc này dù có người nói cho hắn biết là sai, hắn cũng

cho rằng đúng; hơn nữa ai nói hắn sai, hắn liền giết chết người đó. Ta

năm lần bảy lượt muốn khuyên Nguyên tứ sư đệ, nhưng hắn đều xem ta là kẻ thù, không để vào tai.



Ôn Vãn cau mày nói:



- Đa Chỉ Đầu Đà… y làm sao biết được chuyện này?



Thiên Y Cư Sĩ nói:



- Người này cũng có một chút quan hệ trong cung đình. Thái Kinh từng có ý chiêu mộ y, chỉ là y không đồng ý mà thôi.



Ôn Vãn nói:



- Huynh tin tưởng y sao?



Thiên Y Cư Sĩ cười nói:



- Những năm gần đây ta đều nhờ cậy y, sao lại không tin.



Ôn Vãn nói:



- Xem ra, huynh dường như rất bất mãn đối với vụ án Thiện Tai đại sư giết chết đám người Kim Tiểu Đỗ?



Thiên Y Cư Sĩ nói:



- Ta cho rằng trong đó có nghi vấn. Thứ nhất, binh khí mà Thiện

Tai đại sư sử dụng không hề gây ra vết thương đồng nhất cho người chết.

Thứ hai, điều tra được hung thủ quá dễ dàng, cũng bắt được quá dễ dàng;

một hung thủ độc ác như vậy, theo lý sẽ không dễ bại lộ tung tích. Thứ

ba là "vai trò" của Tam Tiên đạo nhân trong chuyện này, trái ngược hành

vi thường ngày của hắn là nối giáo cho giặc, làm xằng làm bậy, càng thêm khả nghi. Bọn họ nói rằng Thiện Tai đại sư chính là thủ phạm huyết án

giết chết đám người Kim Tiểu Đỗ, cuối cùng đã nhận tội đền tội. Nhưng ta lại hoài nghi chuyện này, trong đó định nhất định có biến số mà người

khác không biết. Ta cũng đã mời một số người điều tra, nhưng lại không

có đầu mối.



Ôn Vãn nói:



- Ta cũng hoài nghi, cho nên cũng mời người điều tra, hơn nữa

còn có một chút đầu mối. Một số việc có thể còn liên quan đến huynh.



Ánh mắt Thiên Y Cư Sĩ lấp lóe:



- Ồ?



Ôn Vãn khẽ thở dài một tiếng, nói:




- Bởi vì nhân thế đều đục, huynh không thể không một mình trong; thiên hạ đều say, huynh không thể không tự mình tỉnh.



Ôn Vãn đạm nhiên nói:



- Người tỉnh cũng không chỉ có một mình ta. Nếu trong thiên hạ

chỉ có ta tỉnh, đã sớm không thể cứu vãn rồi. Cũng là nhờ có những người như Gia Cát đang ngày đêm duy trì đại cục. Ta quả thật không đặt xuống

được, không phải là không đặt được, mà là không đành lòng đặt xuống;

không phải không muốn bỏ, mà là không thể từ bỏ.



Thiên Y Cư Sĩ vuốt râu nói:



- Nói như thế, ta lánh đời ẩn cư đúng là hổ thẹn.



Ôn Vãn nói:



- Người trong loạn thế, không cầu danh vọng, đó mới là khí khái thanh cao.



Thiên Y Cư Sĩ mỉm cười nói:



- Ta vốn chỉ mong chết già giữa hoa rượu, không muốn cúi người

trước xe ngựa. Huynh lại là "mọi chuyện đi qua còn ngông cuồng, mười năm Hán Tấn mười năm Đường". 2



Ôn Vãn nói:



- Ta cũng không lên thuyền thiên tử, cũng không đến mộng Trường

An. Người khác cười ta là kẻ điên, ta cười người khác nhìn không thấu.

Có điều, kết quả là ta vẫn còn có điểm nhìn không thấu, hơn nữa cũng là

cố ý nhìn không thấu. Sống ở trên đời, nếu như thứ gì cũng nhìn xuyên

nhìn thấu, cuối cùng chỉ có đường không sống nổi.



- Cho nên huynh mới bồi dưỡng nhân sĩ?



- Bồi dưỡng nhân sĩ để làm việc.



- Đó nhất định là đại sự.



- Đúng.



- Xin nghe!



- Nếu như huynh đã hỏi, ta sẽ nói. Cho dù huynh không hỏi, ta

cũng dự định sẽ nói. Nếu như huynh không đến, ta cũng muốn đến kinh

thành để tiến hành chuyện này.



- Ngay cả Ôn Tung Dương cũng phải xuất động, nhất định là đại sự long trời lở đất.



- Ta muốn giết người.



- Thái Kinh?



- Đúng.



- Quả nhiên.



- Huynh đã sớm biết?



- Nếu không phải Thái Kinh, còn ai đáng để huynh tự mình ra tay? Nếu không phải Thái Kinh, Đại Tống làm sao suy nhược đến tận bây giờ?

Nếu không giết Thái Kinh, áo mũ tốt nhất Trung Nguyên làm sao tránh khỏi rơi vào tay kẻ gian? Huynh không giết Thái Kinh, Gia Cát lại không tiện ra tay, còn ai có thể giết hắn đây?



- Có.



- Người nào?



- Huynh.



- Ta không được.



- Huynh không đành lòng giết hắn sao?



- Giết tên bại hoại hại nước hại dân này, cứu vạn dân khỏi cục

điện lầm than, không có ba chữ "không đành lòng". Có điều muốn giết một

người, cho dù mạng không tốt hơn hắn, cũng phải cứng hơn hắn. Theo quan

điểm này, ta hoàn toàn giết không được Thái Kinh.



- Huynh không thể, nhưng người mà huynh dạy dỗ lại có thể.



Thiên Y Cư Sĩ ngẩn người.



- Huynh nói là Tiểu Thạch?



Ôn Vãn gật đầu:



- Hắn là một nhân tài tuyệt thế.



- Đáng tiếc bây giờ hắn ở phương nào, còn sống hay không, ta đều không biết.



Thiên Y Cư Sĩ cười thảm nói:



- Mạng của hắn có lẽ còn không đủ tốt, cũng không đủ cứng, nhưng bãn lĩnh của hắn lại rất lớn.



- Đúng.



Ôn Vãn rất đồng ý:



- Nhìn một người thì phải nhìn bản lĩnh của hắn, thành hay bại

đều ở chỗ này. Vương Tiểu Thạch có thể giúp Tô Mộng Chẩm nhất chiến công thành định giang sơn, có thể rút lui bán tranh chữa bệnh mà vẫn vui vẻ, có thể trong nháy mắt chiến đấu với bốn cao thủ Thư, Thi, Thiết, Họa,

đáp ứng với Thái Kinh giết Gia Cát, sau đó lại đột ngột chuyển sang giết Phó Tông Thư, hành động phi thường như vậy, không có bản lĩnh lớn thì

không thể làm được.



Sau đó y kết luận:



- Cho nên Vương Tiểu Thạch rất có thể thiên địch của Thái Kinh.



Y lại nói tiếp:



- Có lẽ trời cao đã phái người này đến trừng trị hắn.



Thiên Y Cư Sĩ yên tĩnh lại.



Giờ phút này, y rất nhớ Vương Tiểu Thạch.



Nhiều năm qua, Vương Tiểu Thạch phụng dưỡng y giống như cha

ruột, y cũng đối xử với Vương Tiểu Thạch giống như con ruột. Bây giờ

Vương Tiểu Thạch ở đâu? Còn đang sợ bóng sợ gió chạy trốn sao? Giờ phút

này Thiên Y Cư Sĩ bỗng nhiên nhớ hắn vô cùng.