Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Chương 19 : Giảo cục (khuấy đảo cục diện)

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Y rất nhớ Vương Tiểu Thạch, đến nỗi lúc đó y dùng một ngữ điệu kích động nói với Ôn Vãn:



- Thực ra, ta dẫn nhiều người đến kinh thành như vậy cũng là để giết người, ít nhất phải giết tên đầu sỏ Thái Kinh.



- Ta đã ẩn cư nhiều năm như vậy, sống đến một trăm tuổi chết vẫn phải chết, không bằng làm một chút chuyện thống thống khoái khoái, oanh oanh liệt liệt, mới có thể cao hứng mà chết.



- Giang sơn Đại Tống sắp bị đám giòi bọ này hút sạch, tiêu vong

gần như không còn. Nhưng khí phái và căn cơ của Trung Nguyên vẫn còn,

không phải vung tay là có thể chém giết. Muốn cho non sông tươi đẹp

không đổi sắc, hào kiệt năm lăng 1 nở nụ cười, trước tiên phải diệt trừ Thái Kinh.



- Giết Thái Kinh cũng là mục tiêu lớn của những nhân sĩ võ lâm có lòng có chí.



- Cũng là một trò chơi thú vị và có ý nghĩa nhất.



- Giết chết Thái Kinh.



Giết Thái Kinh, đây là lời hứa mà bọn họ tuân thủ nghiêm ngặt, cũng là mục tiêu để phấn đấu quên mình.



Hắn có một khuôn mặt giống như được trát lên một lớp vàng, cho nên bình thường hắn đều mang mặt nạ.



Hôm nay hắn không mang.



Hắn đứng trước gương quan sát khí sắc của mình.



Hắn thấy được sát khí.



Một luồng khí xám từ chân mày bốc lên, đó là điềm báo từ huynh đệ bằng hữu của hắn.



Hắn cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ luôn là như vậy.



Huynh đệ bằng hữu chỉ luôn cản trở tiền đồ của hắn, chưa bao giờ đề bạt giúp đỡ hắn.



Hắn đang ở trên đường, người khác thì ở tại dịch trạm.



Hắn phát hiện khí sắc của mình như vậy, cũng biết trong vài hôm nữa sẽ có sát phạt.



Cũng đã đến lúc quyết một trận sống chết.



Vì vậy Nguyên Thập Tam Hạn phát ra tín hiệu.



Đó là một loại tín hiệu rất đặc biệt, lẫn vào trong gió, chỉ có

đệ tử do Tự Tại môn huấn luyện ra mới có thể nhận được. Đối với sóng âm

quá cao hay quá thấp, người bình thường chúng ta đều không nghe thấy

được.



Chỉ có điều chỉnh tần suất trong thính giác mới có thể nghe.



Nếu như ngươi có bản lĩnh nghe được những gì người khác không

nghe được, hoặc là sở hữu loại máy móc nghe được những tần số mà người

khác không thể nghe, ngươi sẽ có thể nghe được lời người khác mắng ngươi trong bụng, hoặc là khen ngươi trong lòng, còn có thanh âm của bạn thân bên ngoài ngàn dặm.



Thiên Y Cư Sĩ cũng đang ở trên đường. Dọc đường đi bọn họ đều


- Nhìn kìa, kẻ ngốc lại đến biểu diễn trình độ ngốc nghếch của y.



Hà Tiểu Hà trách móc:



- Sao lại trêu đùa người hiền lành như vậy, người ta cũng không chọc các người.



Đường Bảo Ngưu nói:



- Chúng ta chỉ là đưa tiền cho hắn, cũng không phải khi dễ kẻ yếu.



Lương A Ngưu lấy làm lạ hỏi:



- Thật sự có người ngốc như vậy sao?



Ôn Bảo chỉ cười cười, không lên tiếng.



Lại thấy mọi người cười lớn một trận, Thái Thủy Trạch quả nhiên chọn một ít bạc vụn, hài lòng bỏ đi.



Mọi người thấy Thái Thủy Trạch quả thật là ngốc, đều cười đến nghiêng ngả.



Ôn Bảo lại không cười, chỉ nói:



- Thông minh, thông minh!



Mọi người lại không hiểu ý của hắn:



- Ngươi nói ai thông minh?



- Đương nhiên là Tiểu Thái rồi.



- Hắn à? Hắn mà cũng xem là thông minh? Chẳng lẽ đầu óc ngươi có vấn đề, cũng trở nên ngốc như hắn rồi?



Ôn Bảo cười nói:



- Nếu như hắn lấy phần lớn, làm sao có nhiều kẻ ngốc đưa tiền ra cho hắn chọn như vậy? Hắn có vẻ như chịu thiệt, nhưng thật ra lại phát

tài không ít.



Đám người Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiếu, Đường Thất Muội đều ngây ra.



Chỉ có Trương Thán khinh thường cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm:



- Hắn tinh ranh như quỷ, đi cùng với hắn, không chừng còn bị gạt nhiều nữa.



Không lâu sau, trong kinh sư nghe nói có ít nhất ba mươi mốt đường, hai mươi bảy nhánh muốn mưu sát Thái Kinh.



Còn có một đám nhân mã, từ thầy tướng, thầy lang, thợ bạc, xưởng dầu, thợ khắc chữ, thợ làm muối, nông dân, nữ nhân thanh lâu đều lẫn

vào trong đó, nghe nói là muốn giết vua đổi triều. Khẩu hiệu của bọn họ

là "bốn vị hiệp khách phò một rồng, xin trời nóng bức đổi trời trong, xả thân vì nghĩa không nuối tiếc, gặp được phong vân đến cửu trùng".



Trong kinh kỳ nhất thời bị sợ bóng sợ gió.