Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Chương 20 : Biến cục

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Nhân thủ của Nguyên Thập Tam Hạn đã tập hợp.



Chỉ có Lỗ Thư Nhất và Yến Thi Nhị vì bận chuyện nên không thể

đến, còn lại Triệu Họa Tứ, Cố Thiết Tam, Tề Văn Lục và Diệp Kỳ Ngũ, còn

có Tư Mã Phế, Tư Đồ Tàn và Tư Không Tàn Phế trong "Đại Khai Đại Hợp Tam

Tàn Phế" đều có mặt.



Ngoài ra còn có hai nhân thủ được Thái Kinh phái đến giúp hắn,

đó là "Phủng phái" lão đại Trương Hiển Nhiên và "Phong phái" lão đại Lưu Toàn Ngã.



Lúc này, hắn đang chuẩn bị nghênh đón Thiên Y Cư Sĩ, lại nhận được tin tức, Thiên Y Cư Sĩ đã dẫn người đi về hướng nam.



Hơn nữa càng lúc càng xa.



Mọi người vốn đang đấu chí bừng bừng, chuẩn bị chiến đấu, nghe

được tin tức này, có người thở phào nhẹ nhõm, có người vô cùng thất

vọng, có người chửi như tát nước Thiên Y Cư Sĩ là đồ nhát gan, có người

lại không cam tâm, chủ trương truy kích.



Sắc mặt Nguyên Thập Tam Hạn phát vàng, ánh mắt cũng phát vàng.



Mọi người hỏi hắn:



- Nên truy kích hay là tản đi?



Hắn chỉ nói:



- Chờ một chút.



Hắn chờ cái gì?



Không ai biết, cũng không ai dám hỏi.



Những người đến gần hắn đều gần như bị "lạnh cóng".



Đó là một luồng hàn ý đáng sợ, chỉ cần bị hắn nhìn vào, trong lòng lập tức giống như bị đông cứng lại.



Cho đến khi có người phi ngựa đến báo tin:



- Nguyên quân sư, xin hãy lập tức hồi kinh!



- Vì sao?



- Trong kinh xuất hiện thích khách, muốn hại thái sư, muốn giết thánh thượng.



Mọi người nghe vậy đều kinh hãi.



- Chúng ta trúng kế của Thiên Y thất phu rồi.



- Hắn đang điệu hổ ly sơn.



- Chúng ta mau trở về kinh cứu giá!



Nguyên Thập Tam Hạn lại trầm giọng ra lệnh:



- Di chuyển quân đến Điềm sơn!



Mọi người đều bị mệnh lệnh này làm ngơ ngác, cũng giật mình.



Kinh thành nằm ở phía bắc trạm xe ngựa hai trăm dặm, Thiên Y Cư

Sĩ đang từ Hàm hồ tiến về Toan lĩnh phía nam, cách kinh sư chín trăm

dặm, còn Điềm sơn lại nằm ở phía bắc kinh thành bảy trăm dặm. Tại sao

Nguyên Thập Tam Hạn không tiến bắc về kinh bảo vệ hoàng thượng, cũng
Sau khi Thiên Y Cư Sĩ phân biệt dặn dò mọi chuyện với bốn người

Trương Thán, liền dẫn Lương A Ngưu, Đường Thất Muội, Phương Hận Thiếu,

Ôn Bảo và Hà Tiểu Hà ngày đêm lên đường, tiến thẳng tới Hàm hồ.



Trên đường đi một nắng hai sương, Ôn Bảo lại không nhịn được nói ra nghi vấn trong lòng:



- Tại sao ngài để bốn người bọn họ ở lại?



- Có gì không ổn sao?



- Chu Đại Khối Nhi nhát gan, Đường Bảo Ngưu lỗ mãng, hai người

này lại nhìn không vừa mắt nhau, Trương Thán và Thái Thủy Trạch bất hòa

đã lâu, cộng thêm Trương Thán tính tính ồn ào, Thái Thủy Trạch lại tính

toán kỹ lưỡng, khó mà hợp tác. Ngài để bốn người này ở lại, e rằng là có dụng ý khác.



Ống tay áo của Thiên Y Cư Sĩ phồng lên vì ngược gió.



Trong miệng y cũng giống như uống đầy gió, cho nên nhất thời

cũng không trả lời kỹ câu hỏi của Ôn Bảo, nhưng Ôn Bảo vẫn loáng thoáng

nghe y cười nói một câu trong gió lớn:



- Trong loạn thế xuất anh hùng, trong biến cục cũng không ngại sử dụng một số nhân vật kỳ quái.



Sau đó y hỏi ngược lại Ôn Bảo:



- Ngươi có biết người thế nào là "quái" không?



Ôn Bảo thử đáp:



- Một loại là tính tình kỳ quái, nhưng bề ngoài chưa chắc nhìn

ra được; còn một loại xem ra kỳ quái, thực tế chỉ là phương thức biểu

đạt của hắn không được thế nhân chấp nhận mà thôi.



Thiên Y Cư Sĩ liền nói:



- Thực ra cái gọi là kỳ quái chỉ là không bình thường, chưa chắc đã là sai hay xấu. Có người tính cách hơi khác thường, trái với lẽ

thường, cho nên người ta xem hắn là quái; có người chẳng qua là chân

thành chân thật, nhưng vì tục nhân không hiểu nên mới xem hắn là quái.



Sau đó y nói:



- Trong hoàn cảnh bình thường, quái nhân bị xem là vô vị. Nhưng

trong biến cục, dị nhân lại được xem là bình thường. Cho nên mời quái

nhân ứng biến, đại cục có thể định.



Ôn Bảo hiểu ra rất nhiều.



Có thể bởi vì nói chuyện khi đang vội vã, di chuyển với tốc độ

như tên rời khỏi cung, đầu óc lại hết sức rõ ràng, cho nên lời nói của

Thiên Y Cư Sĩ như tiếng vọng trong sơn cốc, in vào trong thính giác của

hắn, giống như những lời đó không phải dùng miệng nói ra, mà là một sự

gợi ý sau khi bị chém đầu mới đột nhiên ngộ ra được.



Khi nói những lời này là lúc tờ mờ sáng, Ôn Bảo trông thấy ánh

nắng ban mai bắt đầu xuất hiện nơi chân trời mờ mịt, chiếu rọi ra ngàn

tia rực rỡ.



Hắn cho rằng đây là một dấu hiệu tốt.



Đây là một thời tiết tốt, là bắt đầu của biến cục.



Mặc dù biến cục lúc đầu rất tốt, nhưng chưa chắc đã có kết quả tốt, ngược lại cũng như vậy.