Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Chương 24 : Kỳ cục (bất ngờ)

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Bốn người Trương Thán, Chu Đại Khối Nhi, Thái Thủy Trạch và Đường Bảo Ngưu đang bày trận chờ kẻ địch.



- Kẻ địch đến, chúng ta sẽ có thể biết được hư thật của đối phương. Trách nhiệm của chúng ta là phải dụ địch thủ qua đây.



- Chỉ cần thăm dò được hư thật của quân địch, hãy lập tức thông

báo cho cư sĩ, nếu Nguyên Thập Tam Hạn có ở Điềm sơn thì cư sĩ hãy tấn

công vào Hàm hồ, còn nếu Nguyên Thập Tam Hạn không có thì cư sĩ hãy lập

tức quay về Điềm sơn.



- Đây là nhiệm vụ của chúng ta.



- Cũng là mục đích chúng ta ở lại đây.



Trương Thán và Thái Thủy Trạch trao đổi ý kiến.



Ý kiến của bọn họ đều nhất trí. Mặc dù Trương Thán có phần xem

thường Thái Thủy Trạch, Thái Thủy Trạch cũng hay cố ý né tránh Trương

Thán, nhưng khi thảo luận chuyện quan trọng, bọn họ đều có thể gạt bỏ

quan niệm cá nhân và thành kiến.



Đường Bảo Ngưu hỏi:



- Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?



- Chúng ta phải bày trận ở đây.



- Tiếp đó chia binh làm hai đường.



- Sau đó thì phải kiên nhẫn.



- Còn phải chờ đợi.



- Nhẫn à?



Đường Bảo Ngưu kêu lên.



Hắn bình sinh sợ nhất chờ và nhẫn.



Nhưng đời người lại thường phải chờ đợi và nhẫn nại, hơn nữa cũng tràn đầy kỳ vọng và bất đắc dĩ.



Trương Thán hỏi:



- Chúng ta phải chờ kẻ địch tới sao?



Thái Thủy Trạch nói:



- Ngươi càng nhẫn được những thứ mà người khác không thể nhẫn, sẽ càng có cơ hội tốt.



Đường Bảo Ngưu cảm khái:



- Ta làm người trong võ lâm, vốn cho rằng không cần giống như

người thường. Đời người thấm thoắt chỉ mấy chục năm, không phải chờ thì

cũng là nhẫn, thật sự đáng buồn. Không ngờ làm võ lâm đệ nhất tịch mịch

vô địch cao thủ giống như ta, kết quả vẫn như vậy, đúng là mất hứng.



Thái Thủy Trạch cười:



- Thực ra làm nhân vật võ lâm, so với người thường càng phải

chờ, càng phải nhẫn hơn. Vì sao? Chỉ riêng việc luyện võ, thời gian và

công sức bỏ ra đã nhiều hơn so với nho sinh mười năm khổ cực học tập.

Ngươi không khổ luyện thì làm sao có thể thành tài, sớm muộn gì cũng sẽ

thành quỷ dưới đao, hồn dưới kiếm. Quá trình luyện võ chính là nhẫn nại

và chờ đợi.



Trương Thán lại quay sang hỏi Chu Đại Khối Nhi:



- Ngươi đang lẩm bẩm cái gì thế?



Chu Đại Khối Nhi đáp:



- Ta đang cầu nguyện.



Đường Bảo Ngưu kêu lên:



- Cầu nguyện?



Chu Đại Khối Nhi nói:



- Trước khi tác chiến ta cần phải cầu nguyện, hễ có đại sự phải

làm ta cũng cầu khấn trước. Như vậy trong lòng ta mới có chỗ dựa, cầm bỏ tiến lùi đều có lòng tin.


- Hử?



Chu Đại Khối Nhi nói:



- Ta là bị chính mình làm cảm động.



Đường Bảo Ngưu không dám tin:



- Hả?



Chu Đại Khối Nhi:



- Ngươi xem, ngươi đã bị ta cảm hóa, cho nên nói chuyện cũng bắt đầu ôn nhu rồi. Ta có thể cảm hóa được một kẻ hung bạo như ngươi, chẳng lẽ không bị chính mình làm cảm động sao?



Lúc này đến phiên Đường Bảo Ngưu nghẹn họng, nhưng đột nhiên lại nói một câu:



- Ngươi cũng không tệ, ta đã nhìn lầm ngươi.



Lần này đến phiên Chu Đại Khối Nhi kỳ ngạc nhiên:



- Cái gì không tệ?



Đường Bảo Ngưu bình tĩnh nói:



- Hóa ra ngươi chỉ sợ rắn mối, cũng không sợ những thứ khác.



Sau khi nói xong, hắn lại bình tĩnh nhìn xuống phía dưới, nhìn chân của hắn.



Cho nên Chu Đại Khối Nhi cũng cúi đầu nhìn chân của mình, nhìn mắt cá chân.



Nơi ấy có một con đỉa đang bám vào chân hắn, nhúc nhích chuyển

động, thân thể ướt mềm lộ ra màu đỏ sậm, giống như đang hút máu của Chu

Đại Khối Nhi.



Chu Đại Khối Nhi yên lặng một lúc.



Đường Bảo Ngưu nhìn hắn cười cười, không ngờ cục nguyên bảo lớn này nhìn thấy chuyện như vậy lại hoàn toàn không thèm để ý.



Nhưng hắn đã đưa ra phán đoán hơi sớm một chút.



Bởi vì Chu Đại Khối Nhi đã phát ra một tiếng kêu lớn, tiếng kêu thảm thiết.



Tiếng kêu giống như pháo hoa bắn lên, nổ tung giữa không trung.



- Mẹ của tôi ơi…



Chu Đại Khối Nhi điên cuồng hét lên như thế.



Chỉ vì một con đĩa.



Lúc này, Lưu Toàn Ngã, Tư Đồ, Tư Mã và Triệu Họa Tứ đã lén lút

băng qua phía bên này Điềm sơn, tiến vào trong phạm vi Tư Phòng sơn.



Bọn họ tiến về hướng Lão Lâm tự.



- Trước tiên phải chiếm giữ Lão Lâm tự. Lão Lâm tự ở trên cao

nhìn xuống, là điểm cao của Điềm sơn, chúng ta chiếm được nơi đó thì có

thể chiếm hết thượng phong. Huống hồ nơi đó còn có người của chúng ta,

có thể dễ dàng lấy được tin tức về hành tung của Thiên Y Cư Sĩ. Muốn tấn công Điềm sơn, trước tiên phải tiến quân đến Lão Lâm tự.



Đây là ý kiến của Lưu Toàn Ngã.



Ba người kia đều rất đồng ý.



Nương theo ánh trăng như đao, bốn người bọn họ tách ra, nhưng cũng không cách quá xa, tiến gần đến mục tiêu.



Lúc này, bọn họ lại đột nhiên nghe được một tiếng kêu thảm thiết.



Đó là tiếng kêu của Chu Đại Khối Nhi



Đã xảy ra chuyện gì?



Nếu như phía trước có tiếng kêu, chẳng lẽ kẻ địch vẫn chưa rút lui?



Nhưng tạo sao lại là tiếng kêu thảm thiết?



Là kẻ địch gặp phải địch thủ? Là viện quân đã đến? Là bọn chúng tự đánh lẫn nhau? Hay là cố ý bày bố nghi trận?



Lúc này, mấy người mình rốt cuộc là đang tấn công bất ngờ, hay là đã lọt vào mai phục của quân địch?