Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Chương 25 : Sinh cục (đường sống)

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Phương thức mà Trương Thán và Thái Thủy Trạch mai phục rất "đặc biệt".



Mặc dù "đặc biệt", nhưng bọn họ vẫn ở cùng với nhau, hơn nữa còn có thể nhìn thấy rõ ràng cử chỉ của đối phương. Trương Thán rất lưu ý

đến hành động của Thái Thủy Trạch.



Thái Thủy Trạch cũng đã phát hiện điểm này.



Hắn đang nhìn đàn kiến trên đất.



Đàn kiến đang dọn nhà, có con xen ở giữa "hộ tống", có con đi ở

phía trước và hai bên "dò xét", có con đưa càng lên "canh chừng", có con khiêng thức ăn còn nặng hơn ít nhất bốn lần so với bản thân bọn chúng.



Hắn đang nhìn đội hình của kiến, giống như đang đặt một bàn cờ, đọc một quyển sách thâm thuý và thú vị.



Hắn chuyên chú như vậy, nhưng lại chợt ngẩng đầu lên nhìn Trương Thán:



- Ngươi đang nhìn ta.



Trương Thán nhìn người trước mắt, giống như nhìn cáu bẩn trong móng tay của mình.



Thái Thủy Trạch lại nói tiếp:



- Ngươi đã nhìn ta lâu rồi.



Trương Thán cười lạnh:



- Ngươi biết vì sao ta lại nhìn ngươi chăm chú như vậy không?



Thái Thủy Trạch đáp:



- Bởi vì ngươi sợ ta chạy mất.



Trương Thán nói:



- Không ngờ ngươi cũng tự biết mình.



- Ngươi vẫn để bụng chuyện trước kia sao?



- Đừng nhắc tới quá khứ! Ta và ngươi không có quá khứ, hơn nữa

chuyện của ngươi cũng không vĩ đại đến mức khiến người ta phải nhớ kỹ

như vậy.



Thái Thủy Trạch dùng ngón tay chạm vào ngọn lửa nơi tim đèn.



Hắn dùng ngón cái và ngón trỏ bóp nó.



Một tiếng "xì" vang lên, ngọn lửa nhàn nhạt thiêu đốt đầu ngón tay của hắn.



Trương Thán lạnh lùng nói:



- Người đùa với lửa cuối cùng cũng bị lửa đốt, người sợ chết

cuối cùng vẫn phải chết, người sợ chuyện cho dù không gây chuyện, nhưng

kết quả vẫn có chuyện không thể tránh khỏi.



Thái Thủy Trạch cũng không tức giận, chợt đổi đề tài:



- Ngươi thấy tối nay liệu có chiến đấu hay không?



Trương Thán hơi trầm ngâm:



- E rằng khó tránh khỏi.



- Là sinh cục hay tử cục?



- Sinh tử khó phân, thắng bại chưa định.



- Ngươi có lo lắng cho cục diện tối nay không?



- Ta chỉ lo lắng cho Thiên Y Cư Sĩ.



- Tại sao?



- Bởi vì mục đích chủ yếu của Nguyên Thập Tam Hạn không phải là

chặn đánh hoặc ngăn cản việc ám sát Thái Kinh. Nếu như muốn đề phòng có

người lấy mạng Thái Kinh, hắn chỉ cần ở bên cạnh họ Thái cẩn thận bảo vệ là được, cần gì phải điều động binh lực đến Điềm sơn chặn đường? Nguyên Thập Tam Hạn vốn muốn đối phó với Thiên Y Cư Sĩ, cho dù Thiên Y Cư Sĩ ở lại Bạch Tu viên, hắn cũng sẽ tìm tới cửa. Cho nên Thiên Y Cư Sĩ mới

đẩy chiến trường về phía trước, khiến kẻ sau lưng Nguyên Thập Tam Hạn bị uy hiếp, biến bị động thành chủ động, đổi thủ thành công. Ta lo một khi thật sự đánh nhau, chúng ta đều không giúp được gì cho cư sĩ.



- Cho nên ngươi sợ?



- Ngươi có ý gì?



Thái Thủy Trạch cười, trong nụ cười của hắn lại mang theo sự bất đắc dĩ vô hạn, nhưng hoàn toàn không có địch ý:



- Ta nhớ trước kia ngươi từng nói với ta, trước chiến dịch ngươi luôn suy nghĩ "quãng thời gian này khi nào mới hết? Bao giờ mới có thể

vượt qua cửa ải này? Giây phút này qua đi thì tâm tình sẽ thế nào? Sau

khi chiến dịch kết thúc luôn cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vì sao trước thời

điểm quan trọng thì lại chẳng biết gì cả". Ngươi còn nói "đây là thời

điểm khó chịu nhất".



Ánh mắt Trương Thán giống như bị ngọn lửa trên tay Thái Thủy Trạch đốt sáng.



Bởi vì Thái Thủy Trạch còn nhớ những gì hắn nói.




Bọn họ chẳng những cùng một trận tuyến, hơn nữa còn cùng một tổ

hợp, đồng thời lại cùng nhau ở trong một ngôi chùa để mai phục kẻ địch.



Bọn họ cùng ở trong ngôi chùa nào?



Lão Lâm tự trên đỉnh Điềm sơn.



Bọn họ cùng ở nơi nào trong chùa?



Một nơi mà kẻ địch sẽ không phát hiện ra bọn họ.



Đó là nơi nào?



Lúc này kẻ địch đã bắt đầu tiến vào trong chùa.



Bọn họ nhìn thấy kẻ địch lặng lẽ tiến vào đại điện trong chùa, kéo ra hai chiếc bóng thật dài.



Một người giống như trên tay cầm một con rắn đang quay cuồng, xoay chuyển, lưu động, ngọ nguậy.



Con rắn màu đen kia lại không phát ra âm thanh.



Một người khác, roi trên tay chiếu rọi ánh nến trong miếu đường, sáng rực giống như trước mắt liên tục có những vụ nổ bừng lên ánh vàng.



Đó là Tư Mã, còn có Tư Đồ.



Hai người tiến vào phật điện.



Bọn họ hiển nhiên không phát hiện ra Trương Thán và Thái Thủy Trạch.



Thái Thủy Trạch và Trương Thán lại nhìn thấy bọn họ.



Hai người rốt cuộc là trốn ở đâu, mới có thể theo dõi nhất cử

nhất động của kẻ địch, hơn nữa còn nhìn thấy rõ ràng, nhưng kẻ địch lại

không thể phát hiện được bọn họ?



Tư Đồ và Tư Mã vừa vào phật điện liền bắt đầu cảm giác, có người đang nhìn chăm chú vào bọn họ.



Nhưng người ở đâu?



Hai người nhanh chóng quan sát chung quanh.



Không có ai.



Nhưng bọn họ đối phó với kẻ địch nhiều năm, từng trải qua sóng

to gió lớn trong giang hồ, tin rằng cảm giác của mình sẽ không sai.



Cảm giác được kẻ địch tồn tại nhưng lại không tìm được, đó chính là địch ở trong tối còn ta ở ngoài sáng, là tình cảnh rất bất lợi.



Ngoại trừ cửa mà bọn họ vừa tiến vào, còn có ba lối ra khác.



Tư Đồ cười nói:



- Xem ra là có đường sống.



Tư Mã nói tiếp:



- Nhưng chúng ta giống như đã vào trong cục.



Tư Đồ nói:



- Vào cục mới có thể phá cục.



Tư Mã nói:



- Chỉ sợ là người trong cục mơ hồ.



Tư Đồ nói:



- Nếu không muốn người trong cục mơ hồ, có một biện pháp.



Tư Mã nói:



- Đó là phải cải tử hoàn sinh.



Tư Đồ nói:



- Chỉ cần tìm một người chết thay, chúng ta sẽ có thể sống tiếp.



Tư Mã nói:



- Cho nên tử cục vào tay chúng ta, cũng phải biến thành sinh cục.



Tư Đồ nói:



- Nếu như nơi này thật sự có bố cục của kẻ địch, vậy thì lần này chúng ta có thể đập nát cục của hắn; còn nếu như không có, thử một lần

này cũng nhất định có thể biết được.



Tư Mã nói:



- Vì vậy đối với chúng ta, người có thể xoay chuyển càn khôn thì vĩnh viễn có thể nắm giữ sinh cục, phá tan tử cục.