Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Chương 28 : Xuất cục

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Phản ứng của Thái Thủy Trạch cũng rất nhanh.



Hắn sinh ra cảnh giác là do cô gái kia cười.



Cô gái kia không nên cười.



Bất kỳ cô gái nào, vào lúc này đều không nên cười.



Ai có thể cười được trong hoàn cảnh như vậy, trừ khi không phải là nữ nhân bình thường.



Khi hắn nghĩ đến điểm này, cô gái kia đã ra tay, Trương Thán đã bị khống chế.



Hắn lại không lùi mà tiến tới, bởi vì hắn phải cứu Trương Thán.



Hai tay hắn vung lên, trong nháy mắt hắn đã đeo vào một đôi găng tay nhiều màu.



Nhưng khiến Trương Thán thất vọng là ba cục đất kia bắn tới, Thái Thủy Trạch lại không tránh được một cục nào.



Cho nên trên người hắn đã có thêm ba dòng máu.



Cô gái kia quát lên một tiếng:



- Đứng lại, nếu không hắn sẽ chết!



Thái Thủy Trạch đột nhiên dừng lại, máu tươi từ vết thương chảy ra, rất nhanh đã biến thành một người máu.



Sau đó Trương Thán nhìn thấy giữa đôi găng tay của Thái Thủy Trạch có vật gì đó lấp lóe ánh sáng vàng.



Trong lòng Trương Thán thầm xấu hổ.



Hóa ra trong khoảnh khắc vừa rồi, Thái Thủy Trạch đã đón lấy hai món ám khí cực kỳ độc ác. So sánh với nó thì ba cục đất kia chỉ là thủ

thuật che mắt, hoàn toàn không đáng kể. Nếu như hắn trúng phải hai món

ám khí nhỏ như lông trâu không một tiếng động này, thứ chảy ra có lẽ

không chỉ là máu, hơn nữa những gì còn lại không phải một bãi nước vàng

thì cũng là một đống thịt nát.



Thái Thủy Trạch đã bị thương. Nhưng hắn đón lấy ám khí chí mạng, đồng thời cũng kéo gần khoảng cách lại năm thước.



Hắn cũng không ngờ cô gái vô tội này lại là kẻ địch, giống như Tư Mã và Tư Đồ cũng không ngờ "Triệu Họa Tứ" lại là Trương Thán.



Khi bọn hắn đưa kẻ địch "vào bẫy", đồng thời cũng "vào bẫy" của những kẻ địch khác.



Thực ra giao đấu, đối địch hay đánh cờ đều là như vậy, tấn công

cũng là phương pháp phòng thủ tốt nhất. Nhưng một khi ngươi công kích,

bản thân cũng sẽ xuất hiện sơ hở, bởi vì lúc tấn công cũng là lúc phòng

thủ yếu nhất.



Ngươi muốn tấn công thì cũng dễ bị người khác tấn công. Ngươi

muốn đối phó với người khác, người khác sẽ nhân cơ hội này đối phó lại

ngươi. Ai thắng ai bại, ai sống ai chết đều phải dựa vào vận may và thực lực.



Thái Thủy Trạch hít một hơi dài:



- Ngươi là ai?



Cô gái kia cười một tiếng, ngọt ngào như mật, xinh đẹp như mơ, nói:



- Ta à? Chính ta cũng không biết, ngay cả lúc nằm mơ ta cũng tự hỏi mình là ai.



Ánh mắt của Thái Thủy Trạch hơi biến đổi:



- Chẳng lẽ ngươi là… nữ nhân xinh đẹp đáng sợ gần đây mới quật khởi trong giang hồ…



Cô gái kia cười có vẻ ngạo mạn, điều này khiến cho vẻ đẹp của

nàng trở nên nhạt đi, giống như một chiếc bánh ngọt chỉ ngọt mà không

thơm.



Trương Thán đột nhiên khàn giọng nói:



- Vô Mộng Nữ! Ngươi là Vô Mộng Nữ!



- Vô Mộng Nữ?



Cô gái kia cười làm hiện lên lúm đồng tiền:



- Các ngươi muốn gọi thế nào cũng được. Ta chỉ muốn biết làm sao Triệu Họa Tứ lại biến thành ngươi?



Đúng vậy, Triệu Họa Tứ làm sao lại biến thành Trương Thán?



Giống như thiếu nữ thôn quê ngây thơ làm sao lại biến thành Vô Mộng Nữ?



Tiếng thét chói tai của Chu Đại Khối Nhi gần như dọa Đường Bảo Ngưu thành một con đỉa.



Hắn lập tức lao đến bịt miệng Chu Đại Khối Nhi.



Chu Đại Khối Nhi mở to mắt, ậm ừ lên tiếng.



- Ngươi muốn chết phải không?



Đường Bảo Ngưu trầm giọng quát lên:



- Ngươi kêu lên như vậy, vị trí của chúng ta không phải hoàn toàn bại lộ rồi sao?



Ngũ quan của Chu Đại Khối Nhi đều bị túm lại thành một cục, cái

miệng nhỏ không tương xứng với khuôn mặt cố gắng thoát khỏi bàn tay lớn


Vô Mộng Nữ đồng ý:



- Hắn quanh năm mặt mang mặt nạ, giả thần giả quỷ, dễ bị người

ta mạo nhận nhất. Huống hồ, Trương Thán đóng giả ai cũng đều y hệt.



Lúc này Thái Thủy Trạch cũng không nghiêng tai nữa.



- Trương Phạn Vương trước kia từng nhìn thấy, gặp mặt và nói

chuyện với Triệu Họa Tứ, cho nên mới giả trang thành Triệu Họa Tứ, chờ

bên khe suối, quả nhiên khiến cho Tư Mã và Tư Đồ mắc lừa, tưởng lầm là

hắn. Mà khi đó ngươi lại vừa vặn ở bên khe suối…



Nói tới đây, Thái Thủy Trạch lại không nói nữa.



Bởi vì Trương Thán và Vô Mộng Nữ đã đứng rất sát nhau, tay của

Vô Mộng Nữ nắm lấy cổ họng Trương Thán, nhưng đôi tay của Trương Thán

cũng bắt lấy bắp tay của Vô Mộng Nữ. Thoạt nhìn tư thế của bọn họ giống

như rất quấn quýt triền miên, lưu luyến tiêu hồn.



Thực ra, có lẽ đấu đá và ân ái đều giống như nhau, đó là một loại phương thức thân mật bất đồng.



Vô Mộng Nữ dường như cũng có phần hồn ở ngoài thân.



Trương Thán đang thở hổn hển từng ngụm, hơi thở của hắn giống như phả vào trên gương mặt mềm mại của đối phương.



Những sợi tóc bên mặt Vô Mộng Nữ cũng bị hơi thở của hắn làm đung đưa.



Vô Mộng Nữ nhíu mày hỏi:



- Tại sao không nói tiếp?



Thái Thủy Trạch đáp:



- Tiếp theo ngươi đều biết cả rồi.



Vô Mộng Nữ nói:



- Tiếp theo là Tư Mã và Tư Đồ phát hiện ra ta, bảo Triệu Họa Tứ

do Trương Thán giả trang bắt ta làm con tin, sau đó bọn chúng bị giết,

còn xảy ra chuyện mà bây giờ vẫn đang tiếp diễn.



Thái Thủy Trạch nói:



- Chuyện bây giờ còn chưa xong.



Vô Mộng Nữ nói:



- Là chưa kết thúc.



Thái Thủy Trạch nói:



- Phạn Vương luôn là một người không muốn dừng.



Vô Mộng Nữ nói:



- Ta cũng là một cô gái không đạt được mục đích thì không dừng.



Thái Thủy Trạch nghiêm mặt nói:



- Có điều, chuyện tiếp theo ta lại không hiểu gì cả.



Vô Mộng Nữ chỉ cười một tiếng, nói:



- Chuyện này cũng khó trách.



Thái Thủy Trạch nói:



- Nếu ngươi vốn cùng một phe với Nguyên Thập Tam Hạn, như vậy

chúng ta xem như là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau, trúng kế của

ngươi. Nhưng ngươi đã biết rõ hắn là Triệu Họa Tứ giả mạo, tại sao còn

để chúng ta giết chết Tư Đồ Tàn và Tư Mã Phế?



Vô Mộng Nữ nhoẻn miệng cười.



Cũng không biết vì sao, lúc này nụ cười của nàng có phần gượng

gạo. Mặc dù nụ cười đó vẫn mang theo mùi vị hạnh nhân, nhưng đã giống

như từ hạnh ngọt chuyển thành hơi chát.



Thái Thủy Trạch tiếp tục nói:



- Nếu như không phải cùng phe với Nguyên Thập Tam Hạn, ngươi cần gì phải bắt Trương Phạn Vương không thả? Hơn nữa với thân thủ của

ngươi, càng không cần phải để Trương Thán bắt được, bị hai tên Tàn, Phế

kia sỉ nhục? Tại sao ngươi lại làm như vậy? Ngươi rốt cuộc là người

trong cục hay là ngoài cục? Là bố cục của ngươi, hay là ngươi lỡ sa chân vào trong cục này?



Vô Mộng Nữ cười, nụ cười của nàng có màu sắc, đó là màu đỏ.



Nhưng màu sắc trong mắt nàng lại dường như hơi kinh hãi.



- Ngươi đoán không ra, là bởi vì ngươi chỉ hiểu được bố cục, chứ không biết cách vượt qua bố cục, đặt mình bên ngoài. Ta trước tiên rời

cục, sau đó mới trở lại định đoạt đại cục. Một người cao minh, tốt nhất

phải hiểu được làm thế nào rời cục, tiếp theo mới nói đến bố cục.