Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Chương 29 : Đại cục

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Thái Thủy Trạch lập tức khôi phục sự ham học không chán của hắn, khiêm tốn nói:



- Nguyện nghe kỹ càng, kính xin chỉ giáo!



Vô Mộng Nữ nói:



- Các ngươi có người trà trộn vào bên phía chúng ta, chỗ các ngươi dĩ nhiên cũng có thể có người của chúng ta.



Thái Thủy Trạch thành thật nói:



- Chuyện này thì đương nhiên.



Vô Mộng Nữ cười hỏi:



- Ngươi không hỏi ta xem là ai sao?



Thái Thủy Trạch nói:



- Ngươi cũng không hỏi ta.



- Hỏi cũng vô dụng, có đúng không?



- Đúng. Cho dù có hỏi, không muốn nói thì vẫn sẽ không nói. Còn

nếu muốn nói, cũng không biết có phải cố ý bày bố nghi trận, khiến chúng ta giết sai người nhà hay không.



- Cho nên, dù ngươi nói rằng có người nằm vùng bên phía chúng

ta, cũng giống như ta nói chúng ta có quân cờ nằm ở giữa các ngươi, cũng không biết là thật hay giả, tất cả đều phải tự mình phán đoán.



- Nhưng chúng ta giết Tư Mã và Tư Đồ là chuyện rõ mười mươi, ngươi đã có thể ra tay ngăn cản.



- Bởi vì bọn chúng chẳng liên quan gì đến ta.



- Không liên quan?



- Rất đơn giản. Nguyên Thập Tam Hạn cũng hoài nghi các ngươi có

người trà trộn vào đội ngũ chúng ta, cho nên đã để lại hai quân cờ sát

thủ khác, hoàn toàn không ai biết.



- Trong đó một quân cờ chính là ngươi.



- Bọn chúng cũng không biết là có ta. Ta luôn luôn đứng bên ngoài cục.



- Trước tiên ngươi ở lại nơi này, giả trang thành thiếu nữ thôn

quê, lại trùng hợp bị Tư Đồ Thần Tiên và Tư Mã Kim Tiên chọn trúng.



- Ta cũng không nhận ra bọn chúng, nhưng lại từ chỗ Nguyên lão biết được có hai người bên phe mình như vậy.



- Cho nên sống chết của bọn chúng chẳng liên quan gì đến ngươi.



- Bọn chúng đối xử với ta như vậy, ta việc gì phải quan tâm đến

sống chết của bọn chúng? Nhiệm vụ của ta là phá hư bố cục của các ngươi, truy tìm Thiên Y Cư Sĩ, bọn chúng sống hay chết đều không quan trọng.



- Vì vậy ngươi cũng chỉ biết là có một Triệu Họa Tứ, nhưng lại không nhận ra hắn.



- Lúc đầu ta cũng tưởng rằng hắn là Triệu Họa Tứ, có điều hắn uy hiếp ta, phong bế huyệt đạo, nhưng lại không hề nặng tay, đối xử với ta rất tốt.



- Điều này khác với lời đồn, lại khiến cho ngươi sinh nghi, đúng không?



- Như vậy mà còn không nghi ngờ thì đúng là ngốc.



- Cho nên hắn vừa ra tay, ngươi đã biết hắn là ai rồi.



- Từ thủ pháp mà hắn phong bế huyệt đạo, ta đã biết hắn nhất định không phải là Triệu Họa Tứ.



- Nhưng ngươi cũng không có ý định cứu hai tên dùng roi này.



- Ta vốn không định để cho những kẻ thoải mái nhìn thấy thân thể ta có thể thoải mái sống tiếp.



Thái Thủy Trạch dường như rất tiếc nuối:



- Nhưng ta cũng đã nhìn thấy rồi.



Vô Mộng Nữ cũng tiếp lời rất nhanh:



- Cho nên ta cũng không định để cho các ngươi có thể an bình sống tiếp.



Khuôn mặt đen và cặp mắt của Thái Thủy Trạch lại thoáng hiện lên vẻ xảo trá:



- Có điều ngươi nói nhiều như vậy, hỏi nhiều như thế, ta lại thấy giống như đang hành động lén lút, có ý đồ khác.



Vô Mộng Nữ liếc nhìn hắn một cái, trong ánh mắt dù không có thù hận, cũng nhất định sẽ có giận dữ.



- Hử?



Lúc này Thái Thủy Trạch mới cao giọng nói:



- Bởi vì thoạt nhìn Trương Phạn Vương đã bị ngươi khống chế,

nhưng "Phản Phản thần công" của hắn đã phát động, cục diện bây giờ đã

dần dần quay ngược lại, ngươi đã bị hắn kiềm chế.



Trên khu vực dược liệu hoang dã của Tư Phòng sơn.



Đường Bảo Ngưu và người vừa tới đứng đối diện với nhau.



Đường Bảo Ngưu cao lớn, thần võ, uy phong, hào hùng, nhìn giống như một pho tượng Bất Động Minh Vương.



Hắn rất "tự mình biết mình", đó là biết được sở trường của mình, hiểu được ưu thế của mình.



Cho nên hắn trước tiên hít sâu một hơi.



Vừa hít vào, lồng ngực của hắn liền thẳng lên, hơn nữa thể tích

cũng giống như phình lớn, đương nhiên sự tự tin cũng theo đó dâng cao.



Sau đó hắn dùng ánh mắt rất có lực nhìn đối phương.



Chỉ cần ánh mắt vừa dùng lực, giống như từ nắm tay đến lòng tin

đều có lực, hắt hơi một cái cũng có thể khiến cho mặt đất chấn động, mặt trăng nghiêng ngả.



Tiếp theo hắn dùng tay gạt mái tóc rối bời.



Không phải chải vuốt cho thẳng, mà là gạt cho rối hơn, như vậy mới càng có tính cách, càng có khí khái, càng khó chọc vào.




Thoáng chốc đã qua.



Người bị bất ngờ, tại khoảnh khắc trước đó đang nghĩ gì? Có cảm ứng hay không?



Có lẽ, có người vừa hát lên một khúc ca xưa, có người chợt nhớ

tới dung nhan người yêu cũ, có người vừa mới tỉnh ngộ rằng mình thật là

hạnh phúc.



Lúc này Thái Thủy Trạch đã bị bất ngờ.



Nói không chừng còn sẽ chết đi như vậy.



Bởi vì bất ngờ vĩnh viễn nằm ngoài dự liệu.



Cho dù người khác trước khi bị bất ngờ nghĩ đến điều gì, trước

mắt Thái Thủy Trạch lại hiện lên một bức tranh như vậy, một hình ảnh như vậy.



Thái Thủy Trạch mặc dù ngẩn ra, nhưng phản ứng cũng không chậm lại.



Mặc dù lời nói của Trương Thán và Vô Mộng Nữ làm hắn kinh ngạc, nhưng hắn vẫn đề cao cảnh giác.



Hắn kịp thời phát hiện một loại tiếng gió, đó là kình phong.

Nhất định có một loại binh khí cực kỳ sắc bén, nhanh chóng và nhỏ bé

đang đánh vào lưng hắn.



Cho nên hắn xoay người, nhảy lên, vung tay đón đỡ một chiêu.



Trong nháy mắt này hắn đã đeo vào đôi "tay đen" của Hắc Diện Thái gia.



Bàn tay một màu đen kịt.



Sau khi đeo lên bao tay đen kịt này, có thể đón đỡ tất cả binh khí, ám khí và vũ khí.



Nó không sợ dao sắc, không sợ lưỡi bén, càng không sợ độc.



Hắn phản ứng mau, xoay người nhanh chóng, ra tay chính xác.



Đáng tiếc, thứ mà đối phương dùng để tập kích không phải binh khí, không phải ám khí, thậm chí cũng không hề sắc bén.



Ngươi chưa từng nghe chân người cũng xem như vũ khí "sắc bén" sao?



Nhưng một cước này thật sự phát ra tiếng xé gió sắc bén, giống như một thanh kiếm, một thanh đao, một mũi châm dài.



Tiếng gió "sắc bén" này khiến Thái Thủy Trạch đưa ra phán đoán sai lầm, sai lầm rất lớn.



"Rầm!"



Thái Thủy Trạch đón đỡ một chiêu, trực tiếp đón lấy.



Nhưng hắn dùng Cầm Nã định tiếp lấy một kiếm, lại trúng phải một cước như lôi đình thiên quân, long trời lở đất này.



Cho nên hắn ôm lấy thân thể, cong lưng gập eo, cả người bay lên.



Một lúc sau hắn mới rơi xuống, hơn nữa mắt, tai và mũi đều tràn máu, là máu tươi.



Khi máu từ thân thể con người chảy ra, là màu sắc động lòng nhất trong sinh mệnh. Ít nhất trong mắt của Triệu Họa Tứ là như vậy, trong

lòng hắn cũng nghĩ như vậy.



Người đến mang mặt nạ, trong tay cầm một cây bút vẽ, còn nhỏ mực nước tựa như máu.



Trên mặt nạ vẽ một đóa hoa, chỉ vẽ ba phần, làm cho người ta cảm giác đó là một đóa hoa nhưng nhìn không rõ lắm.



Khiến người ta cảm thấy đóa hoa kia còn thật hơn so với một đóa hoa thật.



Mỹ nữ cũng như vậy.



Người đến không phải Triệu Họa Tứ thì là ai?



Hắn là một loại cao thủ, vừa ra tay là có thể khiến người ta cảm giác được hắn là cao thủ.



Hắn vừa đến đã đánh Thái Thủy Trạch bị thương.



Thế cục biến đổi.



Đối với Thái Thủy Trạch và Trương Thán, đó là đại cục không ổn, đại thế không xong.



--------------------------------



Đồng phong kinh tâm tráng sĩ khổ,



Ai đăng lạc vĩ đề hàn tố.



Thuỳ khan thanh giản nhất biên thư,



Bất khiển hoa trùng phấn không đố.



Tư khiên kim dạ trường ưng trực,



Vũ lãnh hương hồn điếu thư khách.



Thu phần quỷ xướng Bảo gia thi,



Hận huyết thiên niên thổ trung bích.



Dịch nghĩa:



Ngọn gió thổi qua cây ngô đồng làm lòng người kinh sợ, tráng sĩ thêm khổ tâm



Bên ngọn đèn hiu hắt, tiếng con vạc sành gợi nhớ đến áo mùa lạnh



Có ai xem thấy một cuốn sách, chẳng có người đọc để cho mối mọt ăn nát thành bột



Đêm nay, (khi nghĩ đến cảnh đó) mà thêm đau lòng



Mưa lạnh, mảnh hồn thơm viếng điếu người làm ra sách



Trên nấm mộ mùa thu, tiếng quỷ ngâm nga thơ Bảo gia



Máu hận ngàn năm thấm vào đất và biến thành ngọc đá.>