Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Chương 30 : Chiến cục

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Thái Thủy Trạch bị trúng một cước.



Hắn đang hộc máu, cũng đang cười.



Hắn giống như đang cười vì mình hộc máu, hoặc là cười đến hộc máu.



Trương Thán và Vô Mộng Nữ, một người thì muốn xông lên đối phó

với kẻ địch, một người thì muốn rút khỏi nơi này. Nhưng "Phản Phản thần

công" lại quấn chặt hai người, khó bỏ khó rời, lại không thể động đậy

được, càng giãy càng khổ. Cặp mắt bên trong mặt nạ của Triệu Họa Tứ lóe

sáng, liếc nhìn hai người một cái, sau đó không đề ý đến nữa.



Đây giống như muốn nói, hai người này không đáng phải quan tâm.



Sau đó hắn hỏi Thái Thủy Trạch:



- Ngươi cười cái gì?



Thái Thủy Trạch cười một cách khó khăn, đang muốn lên tiếng thì Triệu Họa Tứ lại phát động thế công.



Bút của hắn vung nhanh, bút vẩy mực.



Hắn lại vẩy máu, là máu của người khác.



Bút pháp của hắn tuy quái và nhanh, nhưng thứ đáng sợ không phải bút mà là chân của hắn.



Tên họa sĩ này, một thân võ công lại không nằm ở tay và bút, mà là đôi chân của hắn.



Hắn luôn luôn cho rằng tay là để hoàn thành nghệ thuật, còn chân mới là để giết người. Trước tiên hắn dùng chân tập kích, lại phát ra

tiếng vũ khí xé gió, khiến Thái Thủy Trạch vừa giao đấu đã bị thua

thiệt.



Nhưng đợt tấn công này của hắn lại không có gió sắc, mà là bóng

chân như núi, rợp trời kín đất như sóng lớn vỗ bờ. Cước pháp này vừa đá, vừa hất, vừa đạp, lại giống như một thanh đao, thanh kích, thanh mâu,

thanh thương cực kỳ sắc bén, không gì đón được.



Một đôi chân như vậy, cước pháp như vậy, làm người ta nhìn thấy

mà cảm thán. Trong võ lâm hiện nay, chỉ vài người là có thể so sánh với

hắn về cước pháp.



Thái Thủy Trạch hóa giải đợt công kích này, dùng bảy món vũ khí, cũng bị hư sáu món.



Sau đó Triệu Họa Tứ mới hơi chậm lại, nói:



- Ngươi có biết tại sao ta không đợi ngươi trả lời đã tấn công không?



Lần này hắn vẫn không đợi đối phương trả lời, lại tự mình đáp:



- Bởi vì ngươi vừa hộc máu vừa cười, chính là muốn khiến cho ta

cảm thấy kỳ quái, muốn ta hỏi ngươi, như vậy ngươi có thể nhân cơ hội

thở một hơi, hoặc là kéo dài thời gian. Nhưng ta sẽ không làm như vậy,

bởi vì rất nhiều cao thủ giang hồ đều không qua được cửa này. Rõ ràng có thể giành thắng lợi nhưng lại không động thủ, đổi thành động khẩu, cho

nên mới thất bại. Ta vẫn luôn muốn gạt bỏ điều này. Ta tấn công một đợt, mặc dù ngươi có thể tiếp được, nhưng nội thương đã gần đến tâm tạng,

không có một tuần nửa tháng thì nhất định không thể khôi phục.



Sau đó hắn mới hỏi:



- Có điều ta vẫn tò mò, ngươi cười cái gì vậy?



Hắn chiếm hết ưu thế rồi mới đặt câu hỏi.



Sau đó lại ung dung nói:



- Bây giờ ngươi có thể trả lời ta được rồi!



Thái Thủy Trạch thở dốc, mũi của hắn đã bị máu che kín.



- Ta đúng là cười để dụ ngươi đặt câu hỏi, tranh thủ cơ hội khôi phục sức lực.



Hắn cười thảm nói:



- Ngươi đã đoán đúng. Khi chiến cục bất lợi cho ta, ta sẽ kéo

dài thời gian; còn khi chiến cục có lợi cho ngươi, ngươi lại không ngừng nghỉ. Ngươi đúng là một địch thủ tốt.



Triệu Họa Tứ nhìn hắn nói:


Khi gió yêu kiều, chỉ tạo nên một chút sóng gợn trên mặt hồ yên tĩnh, giống như nụ cười của thiếu nữ xinh tươi.



Khi gió giận dữ, có thể tạo thành sóng cả vạn trượng trên biển

rộng mênh mông, mỗi trượng đều nổ ra cả ngàn tiếng sấm, cả vạn tia sét.



Gió ở chung quanh ngươi, ngươi không thể chống lại, chỉ có thể chấp nhận nó.



Gió là vô hình vô tích, vô thanh vô tức.



Nhưng nó lại có thể khiến cho vũ trụ cũng phải kêu rên, phát ra sức mạnh có thể khiến roi của ngươi vỡ tan ba mươi ngàn lần.



Đối phó với gió cũng giống như đối phó với thành công, cho dù ngươi có thể thắng lợi cũng chỉ đổi lấy một sự thất bại.



Ngột ngạt, không thể hít thở, không cách nào tiếp tục sống, đều là thất bại trong sinh mệnh.



Bởi vì không có gió.



Hắn lại muốn đối phó với gió, muốn dùng lửa để tế gió, muốn đốt gió thành cơn giận dữ.



Hắn đã bị thương rất nặng, hắn không thể thất bại lần nữa.



Nếu như gió là kẻ địch, hắn phải đốt chết kẻ địch này; nếu như

gió là một đôi chân xuất quỷ nhập thần, hắn phải đốt cháy đôi chân này.



Hắn sắp thành công, bởi vì thế lửa đã dính vào đôi chân kia.



Lửa trợ uy gió, gió tăng thế lửa.



Hắn quyết dùng lửa để đốt gió.



Chiến cục đột nhiên biến đổi.



Thế công của Triệu Họa Tứ chợt dừng, bút của hắn lại đột ngột phun ra một chùm mực nước.



Thái Thủy Trạch đang chuyên tâm đối phó với đôi chân của hắn,

lại bị hắn thừa cơ tập kích, trên mặt lập tức trúng phải một chùm mực.



Mực nước bắn lên áo quần của hắn, xé vải đi vào, xuyên áo đi ra, có thể tưởng tượng chùm mực nước này bắn vào trên mặt hắn đau đớn đến

mức nào.



Thái Thủy Trạch đột nhiên làm một chuyện, hắn che mặt, lại há miệng ra.



Hắn phun ra một chùm lửa.



Vũ khí trên tay hắn chẳng những biến thành hỏa khí, cũng biến chủ nhân của binh khí này thành một vật bốc lửa.



Chùm lửa này cuốn lên mặt Triệu Họa Tứ.



Triệu Họa Tứ kêu lên một tiếng. Đao lửa của Thái Thủy Trạch lại chém xuống, Triệu Họa Tứ lập tức lui nhanh.



Mặt nạ của hắn từ trung tâm nứt thành hai mảnh rơi xuống, trên mặt có một vết máu.



Cả khuôn mặt của hắn đều là vẽ nên.



Không biết là do trời sinh hay là con người làm ra, ngũ quan của hắn đều biến dạng, cho nên hắn đã vẽ miệng mình thành mắt, mắt lại

thành tai, tai tô thành mũi, mũi vẽ thành miệng, lông mày đồ thành râu

ria, râu ria lại biến thành lông mày.



Nói cách khác, ngũ quan của hắn hoàn toàn đảo loạn.



Hiện giờ lại thêm một vết đao, một vệt máu do lửa đốt.



Triệu Họa Tứ kêu lên một tiếng, bỗng nhiên lưng quay về phía Thái Thủy Trạch, sau đó đá vào ngực của mình.



Một tiếng "phịch" vang lên, cả người hắn bay ngược lại, đụng vào Thái Thủy Trạch.



Cặp mắt của Thái Thủy Trạch đã không nhìn thấy rõ.



Mực nước kia có lẽ còn chứa độc.



Hắn chỉ hận mình quá tập trung đối phó với đôi chân của kẻ địch, lại không chú ý tới đôi tay vẽ, còn có một đôi bút vẽ kia.



Hắn chợt nghe tiếng gió, Thiên Hỏa thần đao liền vung lên, chém vào đối thủ.