Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Chương 39 : Phân cục

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Lôi Trận Vũ dường như hơi tức giận:



- Hắn đã gạt ta.



Nguyên Thập Tam Hạn nói:



- Hắn không gạt ngươi, bởi vì hắn cũng cho là ta đã thật sự rời

khỏi. Bình thường ta hay mang mặt nạ, bọn chúng cũng ít khi dám đến gần

ta, cho nên hắn tưởng rằng ta còn đang ở Động Phòng sơn chỉ huy đại cục. Thực ra nơi đó cũng chỉ là phân cục của ta mà thôi.



Lôi Trận Vũ hừ một tiếng, hỏi:



- Ngươi thật sự biết hắn là ai?



Nguyên Thập Tam Hạn lạnh nhạt nói:



- Dĩ nhiên là Trương Hiển Nhiên của Phủng phái. Hắn luôn luôn

nịnh hót ta, mục đích là để ta không nghi ngờ hắn. Hắn vốn là đệ tử tục

gia của Thiếu Lâm, sau đó vi phạm môn quy. Lão Lâm tự từng thu nhận hắn

một thời gian.



Lôi Trận Vũ nói:



- Ngay cả ngươi cũng biết là hắn, còn không phải hắn bán đứng ta sao? Hai vạn lượng bạc mà ta kiếm được, trong đó đã đưa cho hắn một vạn hai.



Nguyên Thập Tam Hạn nói:



- Hắn không bán ai, ai cũng không bán. Ta biết là hắn, bởi vì ta hiểu thuật xem tướng, vừa nhìn đã nhận ra chính là hắn, không phải là

ai khác.



Hắn từ từ quay sang Thiên Y Cư Sĩ, hỏi:



- Ngươi cũng phái tên này nằm vùng ở chỗ ta, đúng không? Một tin tức bán cho hai bên, Trương Hiển Nhiên quả thật nên đi làm thương nhân.



Thiên Y Cư Sĩ nói:



- Ngươi cũng phái người trà trộn vào đội ngũ của chúng ta.



Nguyên Thập Tam Hạn nói:



- Nhưng đó là một kẻ rất vô dụng, đến bây giờ cũng chẳng có tin

tình báo gì chính xác, hoàn toàn phải dựa vào phán đoán của ta. Nhưng

như vậy lại có thể không bị người khác chỉ điểm sai. Rốt cuộc tên đó có

phải là người mà ngươi cố ý phái đến chỗ ta, dùng kế phản gián hay

không, đến bây giờ ta cũng không nhìn thấu.



Thiên Y Cư Sĩ cười một tiếng:




Thiên Y Cư Sĩ biết rõ điểm này.



Cho nên khi nói về sống chết của Gia Cát Tiểu Hoa, Nguyên Thập

Tam Hạn lại chợt cười, hơn nữa còn kéo theo tượng phật cùng cười, điều

này khiến cho Thiên Y Cư Sĩ phát lạnh.



Chợt nghe Nguyên Thập Tam Hạn cười nói:



- Trước kia không giết được, lần này nhất định sẽ thành công. Gia Cát mạnh đến mấy cũng sẽ có biện pháp giải quyết hắn.



Thiên Y Cư Sĩ nói:



- Ngươi đừng đắc ý quá sớm, lần này chúng ta cũng có biện pháp giết được Thái Kinh.



Nguyên Thập Tam Hạn nói:



- Thực ra giết Thái Kinh thì có lợi ích gì? Giết được một tên

Thái Kinh, còn có ngàn ngàn vạn vạn tên Triệu Cao, Lý Phụ Quốc, Ngư

Triều Ân và Thái Kinh khác. Chỉ cần thiên tử ngu xuẩn vô đạo, gần gũi

nịnh thần, vậy thì giết một Thái Kinh sẽ lại có mười tên trăm tên, giết

được hết sao? Ta bảo vệ Thái Kinh, ít nhất hắn sẽ che chở cho ta. Ai đối xử tốt với ta, ta sẽ đối xử tốt hắn. Ai trọng dụng ta, ta sẽ phục vụ

cho bọn họ. Bây giờ ngươi chỉ còn lại một cái miệng, tay chân đều không

thể động đậy, cộng thêm mấy tên ô hợp khác cũng không chịu nổi một

chiêu, vậy mà còn dám thốt lời ngông cuồng à?



Lôi Trận Vũ giận dữ nói:



- Nguyên Thập Tam Hạn, ngươi bớt kiêu căng đi. Ngươi cho rằng

mình là thần, là phật rồi sao? Đệ tử của ngươi là Triệu Họa Tứ nằm ở

đây, không phải ngươi cũng trơ mắt nhìn hắn chết, bó tay không làm gì

được sao.



Những lời này là do y tức giận mắng ra.



Khi một người đang tức giận mắng như tát nước, thông thường đều

là nói không suy nghĩ, lúc này y cũng không nhịn được, đã quên mất mình

là người xuất gia.



Nhưng sau khi mắng ra những lời này, y dường như lại nghĩ đến điều gì đó quái lạ.



Ngay cả Thiên Y Cư Sĩ, trên đầu cũng giống như được những lời này đốt sáng một ngọn đèn.



Thái Thủy Trạch, Trương Thán và Vô Mộng Nữ đồng thời nhìn nhau một cái, trong ánh mắt bọn họ đều trao đổi một vấn đề.



Vấn đề đó chính là "có vấn đề".