Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Chương 40 : Thời cục

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Vấn đề là cho dù Nguyên Thập Tam Hạn không quan tâm

đến sống chết của Tư Đồ Tàn và Tư Mã Phế, nhưng đối với đệ tử Triệu Họa

Tứ do chính tay hắn dạy dỗ, sẽ thấy chết mà không cứu sao?



Khi Vô Mộng Nữ, Thái Thủy Trạch và Trương Thán hợp sức tấn công

Triệu Họa Tứ, Nguyên Thập Tam Hạn đang ở trong ngôi chùa này, trong phật điện này.



Hơn nữa còn ở ngay trong tượng phật Đạt Ma sư tôn này.



Tại sao khi đó Nguyên Thập Tam Hạn không ra tay?



Tại sao vào giây phút sống chết của đồ đệ mình, Nguyên Thập Tam Hạn vẫn khoanh tay đứng nhìn?



Tại sao sau khi Nguyên Thập Tam Hạn bị Thiên Y Cư Sĩ vạch trần

đang ở trong chùa, đến bây giờ hắn vẫn chỉ nói chuyện chứ không ra tay?

Điều này không giống như tác phong trước giờ của hắn là lầm lì ít nói.



Thiên Y Cư Sĩ đột nhiên nói:



- Ngươi đang bị nhốt, ngươi bị nhốt trong tượng thần.



Nguyên Thập Tam Hạn cười khan một tiếng, trong đó mang theo chút khẩn trương:



- Ngươi cho rằng chỉ một cái tượng thần có thể nhốt được ta sao?



Thiên Y Cư Sĩ lạnh lùng nói:



- Tượng thần không nhốt được ngươi, nhưng nếu như tượng thần thật sự có thần, ngươi có mạnh đến mấy cũng không thoát được.



Nguyên Thập Tam Hạn hừ một tiếng, nói:



- Không ngờ nhiều năm qua không gặp, ngươi lại trở nên mê tín

như vậy. Ta chính là thần, thần ta hợp nhất, không ta không thần, có ta

có thần, là ta là thần, như hình với bóng, nước trăng giữa trời, không

cần phải thoát.



Trương Thán không nhịn được châm chọc một câu:



- Ngươi nhiều nhất chỉ là một ma đầu, lại còn đòi làm thần.



Thiên Y Cư Sĩ nói:



- Thứ làm cho ngươi không thoát được không phải là thần, mà là Sơn Tự kinh bị linh khí của tượng thần này dẫn phát.



Những lời này vừa nói ra, trong tượng thần liền im lặng. Một lúc sau, toàn bộ tượng thần lại rung động, giống như phát lạnh run cầm cập. Không lâu sau, tượng thần màu vàng còn chảy ra mồ hôi hột.



Lúc này không phải là Lôi Trận Vũ đổ mồ hôi, mà là Nguyên Thập Tam Hạn.



- Sơn Tự kinh!



Vô Mộng Nữ chợt ngẩng đầu kêu lên:



- Ta muốn Sơn Tự kinh! Cho ta Sơn Tự kinh! Ngươi đã đáp ứng sẽ truyền cho ta Sơn Tự kinh!



Lúc này đến phiên Trương Thán không hiểu:



- Sơn Tự kinh gì?
Thiên Y Cư Sĩ không thể nhúc nhích, nhưng Nguyên Thập Tam Hạn cũng cũng không dễ chịu.



Thiên Y Cư Sĩ bị nhốt ở trong tượng bồ tát, đó là vì y quá tin tưởng bằng hữu, mà bằng hữu muốn giúp y lại càng giúp càng rối.



Nguyên Thập Tam Hạn cũng bị nhốt ở trong tượng bồ tát, là do hắn là tự chuốc lấy.



Nhờ vào cảm ứng đặc biệt, hắn đã tháo gỡ được nghi vấn trong

lòng nhiều năm qua, nhưng bởi vì thân tâm rung động quá lớn, cho nên

thân thể lại rơi vào trong một khốn cục khác.



Nhưng nơi này còn có Lôi Trận Vũ, Trương Thán và Thái Thủy Trạch.



Còn có một Vô Mộng Nữ hình như không có ý giúp đỡ Nguyên Thập Tam Hạn.



Đây có vẻ như là một cơ hội tốt, một thời cơ cực tốt để diệt trừ một tên đồng lõa bên cạnh Thái Kinh.



Một lúc sau, chợt nghe người trong tượng thần nói với một ngữ điệu kìm nén:



- Ngươi cho rằng ta thật sự không thoát được sao?



Thiên Y Cư Sĩ lãnh đạm nói:



- Lúc ngươi thoát thì không ngộ được đạo, lúc ngộ đạo lại không thoát được. Thế sự há có thể được như ý người.



Nguyên Thập Tam Hạn cười lạnh, tiếng cười không ngừng xao động trong tượng thần.



- Thế sự phần lớn không như ý nguyện, nhưng ta nào phải người thường.



Thiên Y Cư Sĩ thở dài nói:



- Tần hoàng quét sáu phương, Gia Cát chia ba nước, đều không

phải là người thường, vẫn khó thoát khỏi vận mệnh tráng niên chết sớm.



- Không!



Nguyên Thập Tam Hạn quát lên:



- Không, ta không nhận mệnh. Không phải ta không bằng người, chỉ là không đủ may mắn. Gia Cát làm người đắc thế thì nói lời đắc thế,

ngươi lại là người vô dụng nói lời vô dụng. Nhân sinh trên đời, mấy chục năm thấm thoắt đã qua. Ta không cầu bất lão bất tử, nhưng quyết không

làm kẻ vô dụng bình chân như vại, ăn không ngồi rồi, dùng danh nghĩa

xuất gia, thoái ẩn, nhìn thấu hồng trần để không làm không động, không

nghe không hỏi. Ta đã tới nhân thế một chuyến, nếu như không thể long

trời lở đất, thà rằng chết không có chỗ chôn.



Thiên Y Cư Sĩ lắc đầu than thở:



- Lão tứ, ngươi chí khí quá cao, hỏa khí quá mạnh, cho nên ác

khí quá nặng, sát khí quá mức. Không có chí tiến thủ cũng không phải là

không làm, mà là có chuyện không làm thì còn tốt hơn so với làm xằng làm bậy.



- Ngươi bớt giáo huấn đi. Ngươi cho rằng ta đã hết sức sao? Được, ta sẽ cho ngươi xem một chút!



Nguyên Thập Tam Hạn hét lớn một tiếng:



- Ta biến!