Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Chương 66 : Xung kích

Ngày đăng: 17:24 18/04/20


Trên núi, quyết đấu rất khốc liệt.



Lãnh Huyết đấu với Yến Thi Nhị.



Lãnh Huyết xử dụng kiếm, Yến Thi Nhị cũng xử dụng kiếm.



Kiếm của Lãnh Huyết nhanh, kiếm của Yến Thi Nhị càng nhanh hơn.



Lãnh Huyết vừa xuất kiếm, ngay cả chính y cũng không biết tổng cộng đã đánh ra mấy kiếm, bởi vì kiếm quá nhanh.



Yến Thi Nhị lập tức đánh trả.



Kiếm của hắn vừa xuất ra, ánh vàng chói mắt, rực rỡ khó nhìn.

Không ai thấy rõ hình dáng của kiếm trong tay hắn, thậm chí ngay cả dài

hay ngắn, sắc hay cùn cũng khó phân biệt được.



Thực sự quá nhanh, hai người đều sử dụng khoái kiếm.



Nhưng dù sao vẫn có sự khác biệt, khác biệt nằm ở kiếm.



Kiếm của Lãnh Huyết là tiện tay nhặt được, một thanh kiếm rỉ

sét. Cái gọi là "kiếm" nghĩa là sắc bén, có thể giết được người, còn

kiếm của y lại chẳng hề giống như một thanh kiếm. Thậm chí ngay cả vỏ

kiếm và lưỡi kiếm cũng có những khiếm khuyết này.



Kiếm của Yến Thi Nhị lại rực rỡ lóa mắt, là một thanh kiếm tốt.

Vỏ kiếm khắc rồng sơn phượng, khảm mười ba viên minh châu. Lưỡi kiếm

tinh xảo, nạm mười sáu viên bảo thạch và sáu ngôi sao. Xem ra đây chẳng

những là kiếm tốt mà còn là danh kiếm.



Lãnh Huyết lại chẳng thèm nhìn. Kiếm của y so với kiếm của Yến

Thi Nhị như bùn so với mây, nhưng y cầm kiếm nơi tay lại giống như đó là thần binh lợi khí, còn nổi danh và quý báu hơn so với Ngư Trường kiếm,

Thượng Phương bảo kiếm, Thanh Long Yển Nguyệt đao.



Chỉ cần đối phương có một điểm sơ hở, kiếm của y liền đâm ra.



Chỉ cần đối phương có một điểm do dự, thế công của y liền thi triển.



Chỉ cần đối phương có một điểm sợ hãi, y liền đâm vào nơi đối phương sợ nhất.



Chỉ cần đối phương…



Nhưng không có.



Yến Thi Nhị rẽ tóc, cài hoa, áo dài, tay áo xưa, nhưng xuất kiếm còn tàn độc, còn sắc bén, thậm chí còn dũng mãnh hơn Lãnh Huyết.



Cho nên hai người đều xung kích kiếm pháp của đối phương, càng

đấu càng anh dũng, càng chiến càng liều mạng, càng đánh càng đặc sắc.



Vì vậy vẫn phân ra cao thấp mạnh yếu.



Bởi vì tính tình của Lãnh Huyết.



Cá tính của y là áp lực càng lớn thì phản lực càng lớn, ngăn trở càng mạnh thì sức phản kháng cũng càng mạnh.



Cao thủ chân chính trên đời là phải gặp khó càng dũng, gặp mạnh

càng mạnh, bởi vì trên đời luôn có nhiều ngăn trở, nhiều khó khăn, nhiều cường địch, nhiều thứ để học hỏi.



Hai người liều mạng giao đấu như vậy, rất nhanh đều đổ máu bị thương.



Lãnh Huyết càng bị thương thì càng dũng mãnh, máu chảy cũng chảy ra cả đấu chí của hắn, đấu chí đến tận trời.



Yến Thi Nhị lại không thể, bởi vì hắn quá yêu quý bản thân.
- Vậy cũng không có nghĩa là cô sẽ an toàn.



Vô Mộng Nữ thở ra một hơi:



- Chỉ cần Tứ Đại Danh Bổ và Gia Cát tiên sinh không lùng bắt tôi, người khiến cho tôi sợ còn không nhiều đâu.



Gia Cát tiên sinh lắc đầu:



- Trong thiên hạ có rất nhiều người giỏi, cô đừng cao hứng quá sớm.



Vô Mộng Nữ nghiêm túc nói:



- Nếu như ông đã đáp ứng, sẽ không đổi ý chứ?



Gia Cát vuốt râu nói:



- Nếu như ta là người dễ đổi ý nuốt lời, cô cũng không cần phải đàm phán với ta.



Vô Mộng Nữ nở nụ cười ngọt ngào:



- Gia Cát tiên sinh, một lời nặng tựa ngàn vàng, đương kim thiên tử nói còn không bằng Gia Cát gật đầu một cái.



Gia Cát nói ngay:



- Lời này không thể nói được.



Vô Mộng Nữ hé miệng cười, nói:



- Đáng tiếc Gia Cát cơ trí hơn người, võ công cái thế lại thích làm chó săn cho hoàng đế.



Gia Cát tiên sinh cũng không tức giận:



- Ta không bảo vệ thiên tử này, e rằng trời cao thật sự xem vạn dân như chó cỏ 1. Cô có thả người hay không? Nếu như không thả, đó cũng không phải là do ta lật lọng.



Vô Mộng Nữ vội nói:



- Thả, thả, thả… nhưng nếu bây giờ tôi thả lão hòa thượng này, y sẽ quay lại giết tôi ngay.



Xin cát tiên sinh thở dài một tiếng:



- Cô cứ thả y ra trước, đại sư sẽ không tính toán với cô.



Vô Mộng Nữ làm ra vẻ kinh hãi sợ sệt:



- Ông xem, ông xem, y đang phồng mang trợn mắt, thật là hung dữ. Lỡ may tôi vừa thả ra, y liền đem tôi chặt thành trăm mảnh thì sao? Ông tuy đã đáp ứng không giết tôi, nhưng y lại giống như muốn đem cô gái

yếu đuối này băm thành thịt vụn, vậy làm sao để thả?



Gia Cát hắng giọng một tiếng:



- Lần này đại sư sẽ tha cô một mạng, sau này cô đừng đâm đầu vào y là được. Y bị cô nắm cổ, dĩ nhiên là phải mắt trợn lên. Cô còn không

mau thả sao? Nếu không thì ta sẽ không để ý tới nữa.



Vô Mộng Nữ vừa le cái lưỡi thơm, vừa vội vàng nói:



- Có tiên sinh chịu trách nhiệm, đương nhiên là thả ngay…



Nói xong, nàng quả thật thả Lão Lâm hòa thượng Lôi Trận Vũ ra.



Lúc này Gia Cát tiên sinh mới nói:



- Cô lại sai lầm rồi…