Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Chương 68 : Hoàn kích (đánh trả)

Ngày đăng: 17:24 18/04/20


Quả thật là bị thua thiệt.



Tề Văn Lục năm lần tấn công, trước tiên đều quát một tiếng.



- Nhân sinh là…



Vô Tình lập tức phóng ám khí, tay y vẫy một cái, một thanh phi đao như tia chớp bay ra.



Nhưng bóng người chợt lóe lên, Tề Văn Lục lại giống như chưa hề nhúc nhích, phi đao chỉ đâm vào cái bóng của hắn.



Tề Văn Lục lại trầm giọng quát một tiếng:



- Nhân sinh…



Hắn lại bay lên lần nữa.



Tay áo Vô Tình giơ lên, bắn ra một mũi tên.



Lúc mũi tên xé gió bay đến, người đã không còn thấy.



Tề Văn Lục vẫn đứng nguyên tại chỗ, giống như người vừa mới ra

tay không phải là hắn, có điều quần áo trên người lại xuất hiện những

vết rách.



Sau đó hắn tấn công lần thứ ba.



- Nhân…



Vô Tình vỗ vào xe, bảy con "đom đóm" lập tức bay đến Tề Văn Lục. Lần này cho dù có bảy Tề Văn Lục e rằng cũng không tránh khỏi.



Nhưng vẫn không có tác dụng.



Không biết vì sao, bảy con "đom đóm" kia đều hoàn toàn đánh vào

trên thân kiếm của Tề Văn Lục vừa rút ra, giống như trên kiếm kia có nam châm.



Tề Văn Lục cũng giống như hoàn toàn không hề cử động.



Chuyện này đối với Vô Tình là từ trước đến nay chưa từng có.



Ám khí của y trăm phát trăm trúng, kẻ địch trước giờ đều sợ hãi, lo lắng, gào khóc, trốn tránh ám khí của y, cuối cùng vẫn khó tránh

khỏi cái chết. Nhưng hiện giờ Tề Văn Lục lại như động mà không động, đùa bỡn y trong lòng bàn tay, giống như y chỉ là một con chó nhỏ đang đuổi

theo cái đuôi của mình.



Tổng cộng năm lần như vậy.



Vô Tình năm lần đánh trả đều không chiếm được lợi thế.



Đối phương năm lần tấn công đều giống như chưa từng cử động.



Như vậy lập tức phân biệt được cao thấp, nhất là ám khí trên người và xe của Vô Tình dùng một món thì ít đi một món.



Chuyện này quả thật rất đáng sợ, cũng rất tàn khốc.



Tề Văn Lục đang muốn công kích lần thứ sáu.



Lúc này Diệp Kỳ Ngũ đã định thần lại, Lỗ Thư Nhất cũng quay sang đối phó với Truy Mệnh đang muốn "đáp xuống".



Vô Tình đột nhiên giống như nhớ tới điều gì, buột miệng nói:



- Bảo Thân Toàn Sinh đại pháp trong Nội Thiên của Trang Tử?



Y vừa nghĩ đến đây, đột nhiên hai tay vỗ một cái trên đầu.


- Ông sẽ không nuốt lời chứ?



Nàng hoài nghi hỏi.



Gia Cát lắc đầu.



- Điểm này thì không.



- Ít nhất sẽ không bởi vì một tiểu nữ như ta mà phá hoại danh tiếng của Gia Cát tiên sinh.



Lúc này Vô Mộng Nữ mới cười được, lại suy đoán:



- Chẳng lẽ ông và hòa thượng này vốn là bạn cũ?



Lão Lâm hòa thượng trừng mắt nhìn Vô Mộng Nữ, bàn tay nắm chặt giống như muốn động thủ.



Gia Cát vội nói:



- Lôi huynh, xin hãy nể mặt ta một lần!



Y nhận ra Lão Lâm hòa thượng chính là Lôi Trận Vũ ngày xưa danh lừng thiên hạ.



Lão Lâm hòa thượng buồn bã thở dài:



- Gia Cát, chúng ta vừa gặp mặt thì lão nạp đã thiếu ông một cái tình.



Vô Mộng Nữ le lưỡi nói:



- Xem ra ta lại đoán sai, các người thật sự là lần đầu gặp mặt.



- Cô sai vì cho rằng ta và Lôi huynh không có giao tình, cũng sẽ không đồng ý hai yêu cầu của cô.



Lúc này Gia Cát mới nói rõ:



- Nếu như cô tiếp tục kiên trì, cho dù ta không thu cô làm đệ tử, nhưng dạy một hai võ công cũng không phải là chuyện không thể.



Vô Mộng Nữ nghe được liền dậm chân, gần như còn muốn đấm ngực.



Nàng hối tiếc, nhưng hối tiếc cũng chẳng có ích gì.



- Bây giờ ông còn chịu dạy không?



- Bây giờ?



Gia Cát cười lạnh nói:



- Cô còn không mau đi. Ta nói cho cô biết, tuy ta đã đồng ý

không ra tay đối phó với cô, Lôi huynh cũng sẽ nể mặt ta tha cho cô một

mạng, nhưng nếu như muốn giết chết cô mà không hủy ước, ta ít nhất còn

có đến ba mươi mốt biện pháp. Cô có tin hay không?



Vô Mộng Nữ tin, cho nên nàng đi, lập tức chạy đi.



Lúc này Gia Cát tiên sinh mới quỳ xuống, cung kính đem thi thể

của Thiên Y Cư Sĩ và Chức Nữ đặt cùng nhau, dập đầu ba cái. Sau đó y vận thần công "Bán Đoạn Cẩm", đặt tay lên lưng Lão Lâm hòa thượng, trị

thương cho mình cũng đồng thời giúp Lôi Trận Vũ trị thương.



Sự kỳ lạ của "Bán Đoạn Cẩm" là "bị thương càng nặng, chữa trị

càng nhanh", còn sự tuyệt diệu của nó là chẳng những có thể giúp người

khác đồng thời chữa thương, hơn nữa đối phương (hoặc mình) bị thương

càng nặng, càng có thể lợi dụng "sức đề kháng thương thế" của đối phương (hoặc mình) để chữa trị tổn thương của mình (hoặc đối phương).