Kinh Sở Tranh Hùng Ký

Chương 17 : Tình trường chiến trường

Ngày đăng: 17:10 18/04/20


Hôm ấy, trời chưa sáng hẳn, Khước Hoàn Độ đã dậy luyện kiếm. Thói quen này hình thành đã lâu, mấy năm nay chưa hề thay đổi. Trong cuộc chiến với Tương Lão trên chiến thuyền Đằng Giao dạo nào, gã biết mình còn kém đối thủ, nếu không phải Tương Lão bị phân tán tư tưởng vì Hạ Cơ thì kết quả cuộc chiến đã khác rồi. Dạo ấy Tương Lão tuy trúng thương nhưng không nghiêm trọng. Nếu Khước Hoàn Độ không có một sự đột phá nào về kiếm thuật, sau này khi đối mặt Tương Lão, thắng bại thật khó lường, nói gì đến khả năng giao đấu với Nang Ngõa - kẻ được mệnh danh là Kinh Sở đệ nhất cao thủ, trên tài cả Tương Lão và Khước Uyển cha gã. Vì những nguyên nhân đó, mấy năm nay Khước Hoàn Độ dụng tâm luyện kiếm, hi vọng có thể nâng cao bản lĩnh, nắm chắc khả năng chiến thắng hơn xưa.



Quả thực, kiếm thuật Khước Hoàn Độ mỗi ngày một tinh tiến, một phần cũng nhờ cơ duyên giúp gã lĩnh hội được tinh nghĩa binh thư của Tôn Vũ, vận dụng vào mọi mặt trong đời sống, nhất là trong kiếm pháp, quán thông dung hợp binh pháp và kiếm pháp thành một trường phái riêng.



Hồi chạy trốn khỏi sơn thành của gia đình, Khước Hoàn Độ đã đem kiếm pháp ứng dụng vào binh pháp, bây giờ gã lại đem binh pháp ứng dụng vào kiếm pháp, hai thứ hòa tan vào nhau, bổ trợ cho nhau mà thành hình.



Khước Hoàn Độ nắm chặt thanh bảo kiếm Hạp Lư ban tặng, thanh kiếm giờ đây được đặt tên ‘Thiết Long’ để kỷ niệm ‘Đồng Long’, thanh kiếm mà gã buộc phải bỏ lại khi bắt đầu mang danh Tôn Vũ.



Thiết Long vũ động trong khoảng trời rộng rãi của hậu viên, ánh sáng chớp láy, vạch hết đường ngang này đến đường dọc khác, đan vào nhau thành một tấm lưới tinh quang, không gian trở nên lạnh lẽo và đe dọa.



Binh pháp Tôn Vũ có viết, “Chiến tranh là chuyện quan trọng của đất nước, liên quan đến sống chết, mất còn, cần phải xem xét cho kỹ.”



Khước Hoàn Độ nghĩ, kiếm pháp cũng thế thôi, tiến thoái đều liên quan đến sống chết và mất còn.



Cũng như Tôn Vũ đã đề xuất trong Hư thực thiên, “Vi diệu, vi diệu đến mức vô hình. Thần kỳ, thần kỳ đến mức vô thanh. Vì thế mà ta có thể nắm vận mạng của quân địch trong tay.”



Vô hình vô thanh, địch nhân không dọ ra được hình tích của mình, như vậy mới thao túng được đối thủ trong lòng bàn tay. Đó chẳng phải cũng là quy tắc vô thượng của kiếm thuật ư?



“Khiến quân địch đến nơi ta làm chủ trước là kết quả của việc dùng lợi nhỏ nhữ địch. Khiến địch không thể đến nơi nó muốn, ấy là do ta ngăn cản được nó. Do thế, địch đang nghỉ ngơi, ta phải làm cho nó mệt mỏi, địch đầy đủ lương thảo, ta phải làm cho chúng đói khát, địch đóng trại yên ổn, ta phải làm cho chúng di chuyển, đó là vì nơi ta tấn công, địch ắt phải đến ứng cứu. Quân ta đi được nghìn dặm mà không mệt mỏi là do ta đến những nơi không bị địch ngăn trở, ta đánh mà chắc thắng là do ta tấn công vào nơi địch không cách gì phòng thủ, ta phòng thủ vững chắc do ta biết trước nơi sẽ bị địch tấn công.”



Lợi dụng sơ hở mà tấn công chính là tinh nghĩa của kiếm pháp, vì vậy, “Người giỏi tiến công là người có thể làm cho địch không biết nơi mà phòng thủ, người giỏi phòng thủ là người có thể làm cho địch không biết phải tiến công vào nơi nào.”



Phải biến ảo mạc trắc, hư thực khó đoán mới có thể đạt tới mức nhanh như gió, từ từ như rừng, đột ngột như lửa, bất động như núi, khó dò như mây, chấn động như sấm sét.



Ứng dụng lý lẽ ấy vào kiếm thuật tức là vận kiếm lúc nhanh phải như gió, lúc chậm phải hòa hoãn như lá rừng rì rào, lúc cuồng loạn phải như lửa bốc, lúc tĩnh tại phải vững chãi như núi đồi; khiến đối thủ nhìn mình như nhìn vào đêm đen, lúc thay đổi thì phải như sét đánh không kịp bưng tai.



Khước Hoàn Độ hú dài, binh pháp kiếm pháp hòa làm một, Thiết Long bỗng dừng phắt lại, vươn thẳng giữa sân, xung quanh lá rụng vẫn bị cuốn quay cuồng loạn bởi luồng kiếm khí.



Kiếm thủ bất động, giữa cơn bão lá tơi bời.



Một tên thân binh chạy đến, trình lên một quyển tre gói trong lụa. Lụa màu đỏ thẫm, thoang thoảng thơm, khiến người ta nghĩ ngay ra người gửi thư là đàn bà.



Trên lụa đề, “Tôn Vũ tướng quân thân khởi.”



Khước Hoàn Độ giật mình hỏi, “Của ai vậy?”



Thân binh đáp, “Sáng sớm lính gác xếp hàng làm lễ mở cửa theo lệ thì trông thấy vật này đặt trên bậc cấp ngoài đại môn.”



Khước Hoàn Độ cho thân binh lui, xé bao lụa ra xem, bên trong là một quyển sách ghép bằng những thẻ trúc dẹt. Trên sách vẽ mấy bức tranh, bức thứ nhất tả một cỗ xe ngựa, một nam tử không có mặt ôm một nữ nhân không có mặt; bức thứ hai nam tử kẹp lấy nữ nhân chạy vào rừng, trên trời có một vầng trăng sáng; bức thứ ba hai người nấp trên cây, dưới gốc cây có mấy tên lăm lăm binh khí; bức thứ tư là một con thuyền lớn trên sông.



Khước Hoàn Độ xốn xang, cố gắng đè nén cảm xúc đang dạt dào như hồng thủy. Mấy bức tranh này hẳn nhiên là thủ bút của Hạ Cơ.



Hôm kia Vu Thần đã khởi hành đến phía đông Cô Tô để lựa gỗ làm chiến xa cho nước Ngô, chắc Hạ Cơ không đi theo, ở nhà nhân cơ hội này đến tìm gã.



Vì mối thù gia tộc, Khước Hoàn Độ phải từ bỏ người đàn bà mình yêu, nỗi đau đớn ấy lúc nào cũng cắn xé tim gã như một con rắn độc.




Thư Nhã lập tức nhận ra không khí đang dịu hoà trở lại, trong một trận đấu như thế này, thần là chính, rất nhiều động tác không được điều khiển bởi lý trí mà bởi phản ứng của tiềm ý thức. Thư Nhã thét lên, trong lúc đó tay đã múa kiếm và người đã băng đến gần đối thủ, đâm thẳng vào Khước Hoàn Độ.



Khước Hoàn Độ lòng tĩnh như nước, lạnh như băng, với khả năng suy nghĩ thần tốc mà người bình thường không thể tưởng tượng được, gã tính toán đà lao, góc độ và phương hướng tấn công của Việt Nữ kiếm rồi xáp tới, song chưởng đồng thời đánh lên thân kiếm, vận dụng chiêu thức có thể gọi là kiệt tác sinh ra từ cuộc chiến với Tương Lão ngày nào.



Thư Nhã cảm thấy song chưởng của đối thủ một nhu một cương đẩy hai luồng lực đạo khác nhau tràn vào mình, trước tiên là thân kiếm bị chấn động nhẹ, rồi một sức kéo khiến nó lệch hẳn về một phía, nàng không kháng cự nổi, Việt Nữ kiếm tuột xuống đất. Thư Nhã kinh hãi giật lui, thi triển khinh công thượng thừa, nhưng Khước Hoàn Độ như bóng theo hình đã đuổi theo sát rạt.



Thư Nhã hồn xiêu phách lạc; cổ tay, bắp vai, đùi, hông, liên tiếp bị điểm trúng, trong lúc hoảng loạn nàng cũng không biết Khước Hoàn Độ dùng chưởng hay quyền, dùng chân hay tay, chỉ biết thân thể mình mềm nhũn ra ngã ngửa về sau. Sống lưng nàng sắp sửa đập xuống đất thì một đôi tay mạnh mẽ đã giữ lấy eo nàng, rồi kéo sát người nàng vào mình, mũi nàng bắt ngay được mùi đàn ông nồng nồng. Lần đầu tiên trong đời nàng tiếp xúc với một người khác phái gần đến thế này, trái tim lập tức giương cờ trắng. Nàng yếu ớt ngẩng đầu lên, nhìn nam tử vừa đánh bại mình, chàng đang dùng tư thế của kẻ chinh phục nhìn xuống nàng, thật bất ngờ, nàng bối rối và choáng váng.



Đúng, chỉ có hai cảm giác đó, không lẫn một chút thù hận nào.



Tim Thư Nhã đập thình thịch, nàng cúi đầu, mặt đỏ bừng, cảm thức được người đàn ông đang ôm nghiến lấy nàng đây chẳng có ý tốt gì đâu, nhưng nàng không e sợ. Nàng đã quên bẵng những ân oán giữa hai người, tựa như quan hệ của họ lúc này mới bắt đầu.



Khước Hoàn Độ cũng đang suy nghĩ rất lung. Trước mắt chỉ có hai con đường để chọn, một là sát nhân diệt khẩu, nhưng với sự tinh minh lợi hại và thế lực to lớn của Phu Khái Vương ở Ngô quốc, dù ái nữ bị chết hay mất tích thì ông ta cũng xới cho tanh bành khắp mọi nơi lên, chẳng may gã hành sự để lại dấu vết, nhỡ bị phát hiện thì còn liên lụy đến cả Vu Thần và Hạ Cơ, vì vậy gã gạt bỏ ngay khả năng lựa chọn này.



Con đường thứ hai thỏa đáng hơn, tức là buộc Thư Nhã phải bảo vệ cho bí mật của mình. Điều này nghĩ thì dễ, làm lại khó. Muốn cô thiên kim tiểu thư bướng bỉnh ngoan ngoãn nghe lời, phương pháp duy nhất là triệt để chinh phục cô ta. Về mặt võ thuật, gã là người chiến thắng, sinh tử của nàng đã bị gã nắm gọn trong lòng bàn tay, bây giờ phải tìm cách chinh phục trái tim nàng ngay, để lâu đêm dài lắm mộng. Điều này rất hợp với nguyên tắc ‘tốc chiến tốc quyết’ của Tôn Vũ. Nghĩ tới đây, Khước Hoàn Độ ghì chặt Thư Nhã bằng một tay, tay kia đỡ sau gáy nàng, từ từ áp đầu nàng lại gần với mình, hướng đôi môi tươi tắn đỏ thắm lại gần miệng mình, trong lòng râm ran khoái cảm của sự báo thù. Gã bực nàng lắm, mấy hôm nay rồi.



Tim người thiếu nữ đập điên cuồng, thân thể run khẽ. Nàng biết sắp xảy ra chuyện gì đây, vừa rồi khi Khước Hoàn Độ điểm huyệt nàng, gã chỉ ra tay rất nhẹ mà thôi, lẽ ra bây giờ nàng cũng đủ sức phát lực, song thân thể cứ mềm lả đi, không tài nào cử động được. Nàng thầm oán Khước Hoàn Độ, sao không điểm huyệt thật sự luôn để nàng khỏi phải băn khoăn tự đấu tranh làm gì. Nào ngờ đó mới chính là đạo công tâm của Khước Hoàn Độ, cương nhu phải dùng kèm.



Thư Nhã đỏ mặt, e thẹn khép mắt, đôi môi anh đào vừa ghé tới, Khước Hoàn Độ đã hút chặt lấy không rời. Thư Nhã oằn oại kịch liệt. Trong vòng tay ghì rất mạnh của Khước Hoàn Độ, động tác giãy giụa của nàng khiến hai thân thể bị chà xát dữ dội, gây kích thích cho cả hai. Lúc ấy muốn buông ra thì đã muộn. Dẫu Thư Nhã chỉ trời vạch đất ngăn cấm Khước Hoàn Độ thì gã cũng không đời nào tha cho nàng nữa.



Rừng thu nồng nàn xuân ý, xa gần chẳng ai lại qua.



Cuối cùng hệt như kết quả cuộc tỉ võ ban nãy, mọi giãy giụa chống cự của Thư Nhã đều bị bẻ gãy trước kỹ thuật cao siêu của Khước Hoàn Độ. Cô con gái của Ngô quốc đệ nhị nhân, mỹ nữ quen thói khinh nhờn đàn ông, mau chóng vòng đôi cánh tay ngọc ngà lên cổ Khước Hoàn Độ, để gã mặc tình thưởng thức đôi môi nàng.



Khước Hoàn Độ đang ngây ngất vì làn hương trinh nữ bỗng thấy cổ tê dại đi, người mềm nhũn, hoá ra đã bị Thư Nhã điểm ngược vào đại huyệt, gã ngấm ngầm than khổ về sự sơ suất của mình.



Thư Nhã luồn tay trái ra sau tấm lưng rộng của Khước Hoàn Độ, ghì sát gã vào người mình, Khước Hoàn Độ tựa hẳn vào vòng tay ôm của nàng mới khỏi ngã. Vị trí hai bên thành ra thay đổi hoàn toàn.



Thư Nhã rất cao, chỉ kém Khước Hoàn Độ nửa cái đầu, nàng kề sát đôi môi hồng vào mặt gã, trầm giọng hỏi, “Người đàn bà vừa rồi là ai?”



Khước Hoàn Độ suýt reo lên, gã còn đang lo Thư Nhã chẳng yêu mến gì mình, chỉ dùng thủ đoạn lừa lọc rồi thừa cơ chế phục thì gay go to. Bây giờ nàng hỏi câu này, rõ ràng có ý ghen tuông, điều đó chỉ chứng minh nàng rất quan tâm đến gã, nếu khéo léo tận dụng thì còn có lợi hơn việc đè ngửa ra chiếm hữu nàng như gã dự tính ban nãy.



Nghĩ ngợi rất lung, nhưng ngoài mặt không dám chậm trễ, ánh mắt gã lộ vẻ ngạo mạn, nhìn thẳng vào mắt Thư Nhã, rồi lập tức thay đổi, ngạo mạn chuyển thành bi thương.



Gã không trả lời thẳng là phải, bởi trả lời thẳng chỉ đưa đến hai kết quả, một là càng kích thích lòng ghen tuông của Thư Nhã, hai là khiến nàng sinh niềm khinh bỉ. Vì vậy một mặt gã lấy bộ dạng khiến nàng thương xót, mặt khác lại cố ý phô bày sự thất vọng bất mãn khiến nàng động lòng, vừa thương vừa yêu. Thư Nhã mềm lòng, nới lỏng bàn tay nắm huyệt sau gáy Khước Hoàn Độ.



Viên tướng quân biết thời khắc quyết định đã đến, nhất định phải thẳng tiến, xông hẳn vào đại bản doanh địch, chiếm lĩnh toàn bộ thân tâm của địch, gã bắt đầu cho tay chu du khắp nơi, thoả sức vày vò trên tấm thân tươi trẻ.



Thư Nhã thở dốc, giãy giụa một cách tượng trưng. Nàng chỉ hơi phiền muộn là cái kẻ háo sắc này lại tấn công nàng triệt để chính tại nơi đây, và tấn công theo một cách thức hết sức kích thích và hưng phấn. Thình lình nàng ôm choàng lấy Khước Hoàn Độ nhảy lên một tán cây rậm rạp um tùm, hai người lách vào giữa những cành cây chĩa ngang.



Tay Khước Hoàn Độ bắt đầu trượt vào trong áo Thư Nhã, trước sự khiêu khích ấy, mọi ý muốn phòng thủ của nàng đều tiêu tan.



Dẫu nằm mơ Thư Nhã cũng chưa bao giờ ngờ rằng, trinh tiết quý giá của mình lại có ngày mất đi ở một nơi bờ bụi như thế.