Kinh Sở Tranh Hùng Ký

Chương 18 : Bại lộ thân phận

Ngày đăng: 17:10 18/04/20


Khoảng gần trưa Khước Hoàn Độ mới về đến phủ, trong lòng vẫn còn khoái cảm hùng phong của một kẻ chinh phục, còn dư vị kích thích của sự hưởng thụ khó quên.



Thư Nhã vốn dĩ nhu mì, chỉ có điều xuất thân cao quý và dáng vẻ ngạo mạn bấy nay đã át đi sự nhu mì ấy. Ban đầu chỉ vì hoàn cảnh bắt buộc Khước Hoàn Độ mới hạ quyết tâm chiếm lấy Thư Nhã, nhưng về sau, gã lại mê mẩn cuốn theo nhan sắc tuyệt vời của nàng, nghĩ cho rốt ráo, chưa biết ai mới là kẻ đi đánh chiếm.



Đàn bà thật lạ lùng, vô luận là đạo đức nghiêm trang bất khả xâm phạm thế nào, hễ có tình cảm thân thiết với nam nhân là như thoát thai hoán cốt, trở nên một người khác, thiên y bách thuận, dịu dàng dễ bảo, sự chuyển biến ấy đặc biệt rõ ràng ở Phu Thư Nhã.



Khước Hoàn Độ vừa đưa chân qua ngưỡng cửa, thân binh liền chạy đến báo Ngũ Tử Tư đã đợi trong thư phòng hơn một canh giờ rồi. Khước Hoàn Độ hơi ngạc nhiên, tuy hai người họ giao đãi đã lâu, nhưng hầu như chỉ có gã tự giác tới phủ bên đó hoặc được Ngũ Tử Tư cho người sang mời, chứ rất hiếm khi Ngũ Tử Tư đến chơi thế này.



Thấy Khước Hoàn Độ bước vào, Ngũ Tử Tư vẫn ngồi nguyên, mặt mày vô cảm, nhìn họ Khước như nhìn một kẻ xa lạ.



Khước Hoàn Độ ngỡ ngàng ngồi xuống trước mặt y.



Hai người lẳng lặng nhìn nhau.



Khước Hoàn Độ nghĩ mãi không hiểu thế nào, định mở miệng dọ hỏi thì Ngũ Tử Tư đã nói trước, “Khước Hoàn Độ, ngươi to gan nhỉ!”



Chỉ một câu thôi mà như sấm nổ sét đánh, Khước Hoàn Độ nghe tai lùng bùng. Gã choáng váng đứng bật dậy, suýt chút nữa trở tay rút thanh bảo kiếm Thiết Long treo trên vách ngay sau lưng mình. Song một ý nghĩ ập đến khiến gã chựng lại, giả sử Ngũ Tử Tư có ác ý thì đời nào để gã ngồi vào vị trí dễ lấy kiếm đến thế, nhất là khi y biết Tôn Vũ chính là Khước Hoàn Độ, người đã đánh bại Tương Lão ngày nào. Đối phó với một cao thủ sử kiếm đáng sợ, người bình sinh cẩn trọng như Ngũ Tử Tư quyết không thể sơ suất đến vậy. Xem chừng sự việc có chiều hướng không xấu lắm.



Suy luận đó lướt qua óc nhanh như chớp, Khước Hoàn Độ lập tức bỏ ý nghĩ lấy kiếm, từ từ ngồi trở xuống.



Bốn mắt giao nhau, ánh nhìn sắc bén cùng không khoan nhượng.



Khước Hoàn Độ không hề lơi lỏng, vừa đấu mắt vừa mau lẹ liếc khắp phòng, nhận ra không có mai phục, chắc Ngũ Tử Tư không có ác ý thật.



Ngũ Tử Tư tự nhiên bật cười, tỏ vẻ tán thưởng cung cách ứng biến của Khước Hoàn Độ.



Kỳ thực, ngoài việc giấu giếm lai lịch của mình ra, Khước Hoàn Độ không lừa lọc điều gì cả, xưa nay vẫn thực lòng qua lại thân thiết với Ngũ Tử Tư, chỉ không biết mối quan hệ đó có tác dụng lúc này hay không. Khước Uyển vốn là tử địch của Ngô quốc, nếu Ngũ Tử Tư vui lòng để gã được yên lành rời khỏi nước Ngô thì coi như cũng trọng tình nghĩa lắm rồi.



Trước ánh mắt dọ hỏi của Khước Hoàn Độ, Ngũ Tử Tư nói, “Lần đầu tiên gặp ông, ta đã cảm thấy tướng mạo ông khá giống Khước Uyển.” Y ngừng lời, nhớ lại mối tương giao với Khước Uyển ngày trước, khi hai người cùng làm tôi một nước, lát sau y tiếp, “Hồi đầu tuy ông cố gắng biến giọng, nhưng vẫn còn dấu vết ngữ âm nước Sở, thêm nữa ông rất thông thuộc địa hình và dân cư bên ấy, ta đã đem bụng ngờ rồi. Khi Vu Thần xuất hiện, phản ứng của ông khá kỳ quặc, Hạ Cơ hiển nhiên cũng có quan hệ gì đó với ông. Dựa vào những hiện tượng đó, cộng với một số điều tra gần đây, ta mạnh dạn suy đoán ông là con trai của cố nhân, quả nhiên sở liệu không sai.” Lần thứ hai trong ngày, y mỉm cười.



Khước Hoàn Độ thầm nhủ hôm nay thật là lắm chuyện, việc gì cũng đi chệch dự tính đến hàng dặm, nếu về sau ngày nào cũng như thế này thì chưa trả thù xong có khi cũng hồi hộp đến vỡ tim mà chết mất.



Không mạo danh người khác được nữa, Khước Hoàn Độ quyết định phải ngộ biến tùng quyền, nắm lấy chút mối dây quan hệ từ thời cha, đó chính là bí quyết bảo toàn tính mạng gã vẫn áp dụng bấy lâu, nghĩ xong lập tức chìa hai tay, ra ý tuỳ Ngũ Tử Tư xử trí, “Ngũ thế thúc, sau này tiểu điệt nên làm sao đây?”



Ngũ Tử Tư cười ha hả, “Tôn tướng quân là thiên hạ đệ nhất binh pháp gia, xử trí thế nào sao lại hỏi Ngũ mỗ?” Nói rồi y cũng chầm chậm thò tay ra.
Mỗi thủ hạ đến tấn kiến đều lộ vẻ trung thành và sùng kính. Khước Hoàn Độ hiểu, trong mắt họ gã không còn là một công tử bột như ngày xưa nữa. Trải qua bao nhiêu năm vào sinh ra tử, điều binh khiển tướng, ở gã đã có một thứ khí độ lãnh tụ, không đánh mà cũng khiến người khác phải khuất phục.



Khước Hoàn Độ cười ha hả, tiếng cười hàm chứa kình khí bức nhân, gã chủ định phải mau chóng tạo lập thanh thế trước đám gia tướng này, cổ vũ sĩ khí của họ, vì vậy lựa lúc thích hợp liền hiển lộ một chút bản lĩnh.



Cười cho đã đời, gã bảo Trác Bản Trường: “Bản Trường, ngươi làm việc tốt lắm.”



Viên thân tướng với khuôn mặt phong sương lờ mờ dấu sẹo vội vã thưa, giọng đầy tự tin: “Tạ chúa công khen ngợi. Để tránh tai mắt dòm ngó, ở đây chỉ để lại năm mươi lăm người, nhưng tất thảy đều là những hảo thủ tinh nhuệ. Nếu cần, lúc nào thuộc hạ cũng có thể điều động ba trăm người nữa đến. Hiện tại lực lượng đó đang chia nhau lo việc trinh sát ở vài ba thành trì phụ cận.”



Khước Hoàn Độ gật gù, hiện tại chỉ cần ám sát với tập kích, số người này đã quá đủ để hành sự. Gã hỏi: “Tình hình Trung Hành sao rồi?”



Trác Bản Trường căm uất, nghiến răng đáp: “Tên phản đồ đó hiện đang làm phó tướng thành Thượng Sái. Thuộc hạ đã dùng đủ mọi biện pháp điều tra thói quen sinh hoạt của hắn, kẻ này mưu mô xảo quyệt, sợ chúng ta báo thù nên hành sự rất bí mật, chưa xác định được đường đi nước bước, kể cũng khó mà tính lối phục kích.”



Khước Hoàn Độ nói: “Thì ra hắn cũng biết cảnh giác, việc ta đánh bại Tương Lão có lẽ ra ngoài ý liệu của hắn, chắc chưa đêm nào được kê cao gối mà ngủ yên. Nhưng dẫu hắn có ba đầu sáu tay cũng khó bề thoát khỏi lòng bàn tay ta.” Gã thoáng vẻ trầm ngâm, rồi tiếp: “Nếu thành Thượng Sái có hoạt động quân sự nào đó, chẳng hạn như thao diễn, thì hắn nhất định phải tham dự, Bản Trường có tin tức gì về mặt này không?”



Trác Bản Trường lộ vẻ tán thưởng, câu hỏi của Khước Hoàn Độ đã chạm đúng đến điểm mấu chốt trong kế hoạch của y, y đáp, giọng khâm phục: “Sau ngày rằm, Phí Vô Cực sẽ thân đến tuần sát, tới lúc đó sẽ có duyệt binh và thao diễn, Trung Hành bắt buộc phải hiện diện, ắt có điểm sơ hở mà ta tận dụng được.”



Khước Hoàn Độ hài lòng nói, “Ngươi suy nghĩ và hành sự thật tinh tế và bạo dạn. Bình thường, lúc diễn tập xa chiến thì công tác phòng vệ là cẩn mật nhất, nào hay chặt quá hóa lỏng, tâm lý con người ta kỳ cục lắm, không tin có người dám gây bạo động trong hoàn cảnh đó, vì vậy lại lơ là mất cảnh giác, chúng ta chỉ cần lên kế hoạch tháo chạy thật chặt chẽ, thì mười phần chắc chín là thành công rồi.”



Gã lại nghĩ, không biết có nên nhân cơ hội này mà trừ khử luôn kẻ đại cừu gia Phí Vô Cực kia đi không. Nghĩ cho kỹ, danh tiếng Phí Vô Cực chỉ đứng sau Tương Lão, thủ hạ lại đông, rất khó đối phó, ngoài ra chuyến sang Sở lần này gã còn một mục đích khác là giết Tương Lão. Hai kẻ đó, một là gia thần biết rất rõ gã, một là tử địch quyết chiến, bất luận gã thay hình đổi dạng thế nào, chúng chỉ cần nhìn cử động tư thái của gã là đoán ra ngay, những người khác hoặc là gặp lúc đêm khuya đường vắng, hoặc chỉ nhìn thoáng qua, chỉ cần gã thay đổi phục sức một chút là che mắt được bọn họ, vì vậy phải diệt Trung Hành và Tương Lão trước, những người khác đành tạm thời bỏ qua vậy.



Nghĩ tới đây, gã hỏi, “Có tin tức gì về Tương Lão không?”



Trác Bản Trường, lần đầu tiên trong ngày, lộ vẻ ưu tư: “Tương Lão tướng mạo hung dữ thô lỗ, thực ra rất kỹ tính và kín kẽ, lại là người nắm mạng lưới tình báo của Sở quốc, hành trạng thật khó lường. Thuộc hạ đã bỏ không biết bao nhiêu tâm sức, mới chứng thực được hiện nay hắn không ở Dĩnh Đô, có khả năng đã đến thành trì nào đó rồi, chỉ không biết là liệu hắn có đến Thượng Sái hay không thôi. Hiện nay quan hệ giữa Sở quốc, Sái quốc và Đường quốc rất căng thẳng, hai tháng trước Nang Ngõa công nhiên cướp đoạt áo lông cừu quý và bội ngọc của Sái Quốc, cướp tuấn mã của Đường quốc, chuyên thói ỷ mạnh hiếp yếu khiến các nước trung nguyên căm phẫn, Thượng Sái nay đã trở thành trung tâm hoạt động tình báo quân sự. Thuộc hạ suy đoán, Tấn quốc sẽ dùng vai trò minh chủ hiệu lệnh các nước liên thủ phạt Sở, vì vậy Phí Vô Cực mới đến Thượng Sái, bề ngoài là thị sát, thực chất là gia tăng phòng bị, Tương Lão là người nắm mọi đầu mối tình báo của quốc gia, khả năng hắn phải đến đây để giám sát và đôn đốc là rất cao.”



Khước Hoàn Độ lập tức nắm được vấn đề, trừ khử Trung Hành dễ, giết Tương Lão mới là khó vô cùng. Giết bất kỳ kẻ nào trước thì cũng không kịp trốn thoát rồi, cơ hội đâu mà ám sát kẻ còn lại? Xem ra phải giết hai kẻ đồng thời mới được, nhân lúc chúng chưa phòng bị mà hạ thủ, nếu không thế lực chúng lớn mạnh rồi, lỡ có bề gì thì hỏng cả đại sự.



Trác Bản Trường nói, “Tương Lão từ ngày chuốc bại dưới kiếm của chúa công, luôn cần cù rèn luyện. Nếu người không chắc thắng thì đừng nên mạo hiểm.”



Khước Hoàn Độ kiêu ngạo nói: “Mấy khi có cơ hội thử kiếm như thế, các ngươi hãy kiên nhẫn đợi xem.” Ngừng một chốc, gã tiếp, “Nhân dịp này, ta sẽ luyện kiếm cho các ngươi.”



Từ đó Khước Hoàn Độ không ló mặt ra khỏi cửa, tối ngày ở trong nhà chỉ dạy gia tướng luyện kiếm thuật thượng thừa.



Ngược lại Trác Bản Trường luôn chân chạy đôn chạy đáo, thu thập tin tức, mấy năm nay gã lập căn cứ ở vùng núi Đồng Lục, gây dựng được một mạng lưới tình báo rộng khắp, một mặt là nhờ các gia tướng đã ngụy tạo dưới nhiều thân phận khác nhau, một mặt là nhờ tai mắt cài vào hàng ngũ quân Sở, nuôi binh ngàn ngày, lúc này mới thấy được công hiệu to lớn.