Kinh Sở Tranh Hùng Ký

Chương 19 : Tạo thế chi sách

Ngày đăng: 17:10 18/04/20


Hoàn Độ đến Thượng Sái thì ngày mười bảy tháng đó có một đội nhân mã thong thả nhập thành.



Một đạo cấm quân đi trước mở đường, từ sau đạo cấm quân này hai kị mã song song cưỡi ngựa tiến lên.



Người bên tả chột một mắt, hình tướng uy mãnh, thần quang của độc nhãn có oai thế nhiếp nhân, người này được liệt trong tứ đại kiếm thủ của nước Sở, chính là đệ tam kiếm thủ Phí Vô Cực. Ngày trước trong trận chiến công thành, nếu không có Nang Ngõa đích thân xuất thủ thì hắn đã bị phụ thân của Hoàn Độ dùng thủ pháp đồng quy ư tận để cả hai cùng chết rồi, tuy thế hắn cũng đã không tránh khỏi bị đâm thủng một mắt.



Người bên hữu hình mạo xấu xa hung ác, ánh mắt như điện chớp, khí thế uy mãnh thâm trầm; Quả bất ngờ vì người này chính là mục tiêu thứ nhất của Hoàn Độ: Tương Lão. Khí độ của hắn từ trước vốn đã cao thâm, lâu nay lại tu dưỡng thêm kiếm thuật nên hiện tại đã cao hơn trước một tầng.



Nỗi lo lắng của Hoàn Độ và Trác Bản Trường quả không dư thừa, bọn họ cùng biết rằng để hoàn thành mục đích cơ hồ không thể này đương nhiên phải trãi qua đầy dẫy chướng ngại và nguy cơ. Ngoài Tương, Phí bản thân là hai vị cao thủ tướng lĩnh hạng nhất, lại còn thủ hạ nổi danh của Tương Lão là Trịnh Tê và Vạn Tất Giải cùng với Long Khách, người đã táng mạng dưới tay Hoàn Độ, cùng xưng là tam đại cao thủ dưới trướng Tương Lão. Bọn người này cùng Hoàn Độ có oán cừu sâu xa, chỉ cần Hoàn Độ lộ ra chút tung tích họ tuyệt đối không bao giờ để gã trốn thoát.



Phí Vô Cực nói: "Lệnh doãn lần này cầm giữ Sái Hầu và Đường Thành Công tại gia, hai con người tầm thường ngu muội này lại còn phát thệ quyết không dâng lên bảo vật, thật ngoài sở liệu. Kết quả là Tấn Định Công dùng danh nghĩa nhà Chu để hiệu triệu chư hầu hội họp ở Triệu Lăng, âm mưu tấn công ta, Lỗ, Tống, Vệ, Trần, Trịnh, Tề và các nước khác đồng chuẩn bị để tham dự, đối với chúng ta tình thế hết sức bất lợi."



Bên cạnh hắn Tương Lão vung roi đánh ngựa tiến tới, nét mặt không chút thay đổi, đáp: "Các nước phương bắc, ngoài thì thấy mạnh nhưng bên trong lại yếu, lệnh doãn đã từ lâu âm thầm an bài, bảo đảm bọn chúng không thể hoàn thành tình thế hợp công được."



Phí Vô Cực thắc mắc: "Không hiểu kẻ này có thể được nghe?"



Diện mạo hung mãnh của Tương Lão không hiện lên mảy may đắc ý, đáp: "Nội chánh nước Tấn hỗn loạn, tham ô hối lộ, chẳng điều gì xấu không làm, bọn ta lợi dụng mua chuộc, tự nhiên có người vì bọn ta ra sức."



Phí Vô Cực lắc đầu than: "Từ sau trận Bộc Thành, nước Tấn cùng ta vẫn thường tranh chấp, lúc thắng lúc bại, nhưng lúc nào cũng có Yên Lăng để dựa vào để phản công qua những trận đại chiến, cho đến khi đại phu nước Tống là Hướng Tuất đứng ra làm trung gian giảng hòa, kêu gọi mở ra "Nhị Binh Đại Hội" thì từ đó nước Tấn cũng chưa được chấn chỉnh trở lại, đối với ta thật là đại hữu ích. Hiện tại thì ta lại phải lo lắng về nước Ngô ở phương nam, con người của Hạp Lư này dã tâm cực lớn, lại còn được Ngũ Tử Tư và Tôn Vũ trợ lực, khả năng sẽ thành đại hoạn."



Tương Lão đáp: "Nước Ngô người ít sức yếu, cho dù có minh chủ danh tướng cũng không qua được bản chất yếu nghèo, lại nghe Vu Thần vì nước Tấn mà xúi dục nước Ngô, đem thuật xa chiến ra dạy, thao luyện một cách vội vã hấp tấp như thế thì làm sao thành được?" Nhắc đến Vu Thần là kẻ đã đoạt lấy người yêu của mình thì nét mặt thâm trầm của y không ngừng co giật, tựa hồ như muốn cắn xé người.



Phí Vô Cực cũng nhận ra thần thái đáng sợ của y, lập tức lãng sang chuyện khác: "Gần đây có được một số mỹ tửu, không hiểu liên doãn có muốn thưởng thức không?"



Tương Lão hồi phục phong thái bình tĩnh đáp: "Từ sau khi cùng con trai của Khước Uyển đọ sức ta đã kiêng cữ tửu sắc, chỉ chuyên luyện kiếm thuật, nếu chưa giết được Hoàn Độ và Vu Thần thì ta quyết không đụng tới hai món này." Sắc diện y hiện lên thần sắc kiên quyết.



Phí Vô Cực cảm thấy sợ hãi, hóa ra trong lòng Tương Lão có cừu hận nên mới có thần sắc đáng sợ như vậy, xem bộ dạng này thì cũng đoán được với quyết tâm của y thì kiếm thuật nhất định đã có phát triễn kinh người.



Lúc này trên đường lộ đã có một đội nhân mã tiến tới nghênh đón, đi đầu chính là tướng thủ thành Thượng Sái tên Vũ Thành Hắc. Bên cạnh y là một tướng quân thân hình cao lớn, chính là gã bạn đồ Trung Hành, người đã lưu lại vết chém trên mặt Trác Bổn Trường.



Thời khắc này những con mồi Hoàn Độ đang săn tìm đều tập trung tại một chỗ. Có điều những con mồi này thực ra bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành thợ săn mà con mồi lại là hắn. Hắn nhận ra thành Thượng Sái mặt ngoài bình lặng nhưng bên dưới đang cuồn cuộn sóng ngầm khắp mọi phía. Tình hình như sợi dây đàn căng thẳng, hiểm nguy chực chờ.




Tương lão đưa mắt nhìn sang Phí Vô Cực, ngay cả Phí Vô Cực công lực cao tuyệt và là con người thâm trầm cũng cảm thấy gan ruột lạnh ngắt. Ánh mắt Tương lão chớp chớp sáng rực, tinh quang lưu chuyển không ngừng, như mũi tên bắn vào trong độc nhãn của y. Vũ Thành Hắc không nói một lời, chỉ ngồi nhìn giống như đang xem trò vui. Người này tinh thiện binh pháp nhưng vũ nghệ chỉ tầm thường nên không muốn dây vào.



Tương lão nói: "Ý ta đã quyết không cần phải nói nhiều." Y thong thả nhìn về hướng xa, nghĩ thầm: "Thật là một trùng hợp may mắn, mấy tháng nay ta đã giăng ra một mạng lưới trinh thám nghiêm mật, đặc biệt tại Phương Thành và Thượng Sái chuyên ngăn phòng gián điệp của các nước phương bắc xâm nhập, vốn để ứng phó với cục thế khẩn trương hiện nay, Hoàn Độ ngươi như con ruồi đui mù, một mực chạy bừa thì ta đoan chắc ngươi không thể trốn khỏi ngoài trăm dặm." Tay quyền đang nắm chặc của y mở ra rồi nắm lại tựa hồ như đang nghiến lấy yết hầu Hoàn Độ.



Cuộc chiến trên thuyền ngày trước với Hoàn Độ đã là một sỉ nhục cho y và cũng đã làm y mất đi cơ hội đoạt lại nàng Hạ Cơ, nên đối với y Hoàn Độ đã trở thành người mà y thống hận nhất trên đời này. Tương lão lên tiếng phát thệ: "Hoàn Độ, ta nhất định lấy mạng ngươi bằng kiếm của ta." Lúc này hình dạng Tương lão giống như một con rắn độc hung mãnh mà Hoàn Độ đang đạp trúng vào đuôi. Cuộc săn đuổi sắp bắt đầu. Người thợ săn có thể biến thành con mồi, con mồi cũng có thể ngược lại chuyển hóa thành thợ săn.



"Nên ngũ hành biến hóa luôn luôn, bốn mùa thay đổi không ngừng, ngày có lúc ngắn lúc dài, trăng hết khuyết thì lại tròn." Thắng bại vốn chỉ cách nhau bằng một ranh giới rất mỏng manh.



Khoảng chừng vài chục kỵ mã tại con đường cái quan cấp bách dong ruổi, Tương lão dẫn hết đám thủ hạ cao thủ khẩn cấp theo sau lộ tuyến của Hoàn Độ truy đuổi thật sát. Tương lão hết sức mãn ý với mạng lưới trinh thám do chính tay y bày ra, một toán đã không ngừng thu thập tư liệu của Hoàn Độ. Hoàn Độ hiển nhiên đã tưởng rằng nếu hắn đi từ phía bắc của Thượng Sái rồi rẽ ngang để vượt dòng Nhữ Thủy, sau đó đi thẳng tới Triệu Lăng là nơi mười tám nước đang hội họp thì sẽ không ai dám truy đuổi. Tương lão thầm cười Hoàn Độ đã tính sai nước cờ này, đồng thời ước đoán quãng đường hắn đi, vô luận hắn có nhanh đến đâu thì phía bên y dùng khoái mã nhất định sẽ bắt kịp hắn trước khi tới Nhữ Thủy.



Lúc này đã gần hoàng hôn, Tương lão dừng lại một tiểu trấn bên đường để đổi ngựa trước khi truy đuổi suốt đêm. Ngựa không dừng vó, Tương lão chạy thẳng tới Trọng Cương, nơi này đồi núi chập chùng và dòng Nhữ Thủy chảy dài theo rặng núi này, vòng quanh trong khoảng mười dặm.



Trăng sáng vằng vặc, nguyệt sắc chiếu xuống núi rừng, đủ sáng để thấy rõ sơn đạo hiểm trở khó đi. Tương lão sai người dẫn ngựa rồi cùng Vạn Tất Giải, Trịnh Tê hai người thủ hạ vũ công cao cường nhất, triễn khai thân pháp nhắm hướng đỉnh núi phóng tới.



Thân pháp họ cực nhanh, chưa tới nửa thời thần thì đã tới đỉnh núi, vừa định theo sơn đạo xuống núi thì chợt thấy một người đang cầm kiếm đứng giữa lộ, chính là người họ đang truy đuổi. Hoàn Độ ung dung nói: "Quý khách rồi cũng tới, ta sao dám không cung kính chờ đợi." Chúng nhân đại kinh thất sắc cùng tức thì rút vũ khí ra. Tương lão không đổi sắc mặt, thản nhiên nói: "Thiết kiếm trong tay huynh có phải do người nước Việt chế luyện?"



Hoàn Độ bội phục nhãn quang và kiến thức của Tương lão, đáp: "Mục quang Tương huynh quả nhiên nhìn xa trông rộng, chính là kiệt tác của Âu Dã Tử đại sư, Tương huynh nói đúng rồi." Tương lão đáp: "Thiết kiếm này được chế luyện đặc biệt nên nhìn qua là biết ngay vì ta đã từng tốn công muốn tìm xem nó hạ lạc phương nào, cuối cùng mới biết chủ nhân của nó chính là Ngô vương Hạp Lư, chỉ không biết là ta phải gọi huynh là Tôn huynh hay Hoàn huynh?"



Hoàn Độ cơ hồ thất thanh kêu lên vì kinh hãi, Tương lão quả thực lợi hại, chỉ dựa vào một thanh thiết kiếm đã có thể đoán ra thân phận khó dò của hắn. Tương Lão cười dài: "Chỉ cần một người trong bọn ta thoát khỏi nơi này thì ta xem chừng hoàn cảnh của huynh sẽ còn tệ hơn là bị ta giết." Nói xong vẫy tay, bọn người theo sau y lập tức chia ra hai hướng tả hữu phóng vào trong rừng, sau đó có tiếng binh khí va chạm nhau truyền lại, thì ra bọn người của Tương lão bỏ chạy vào rừng đã bị ngăn chặn.



Tương lão đứng giữa sơn đạo, nét mặt vẫn không xuất lộ một chút tình cảm, thong thả rút ra thanh đồng kiếm, vừa nói: " Cho dù thiết kiếm của huynh sắc bén thập bội ta chỉ sợ hôm nay huynh khó mà thoát chết."



Hoàn Độ đưa trường kiếm chỉ thẳng vào Tương lão, hắn có lợi thế của thiết kiếm nhưng cũng lại là nhược điểm rất lớn cho thân phận hiện tại, giả sử Tương lão quyết ý đào tẩu hắn nhất định có chết cũng phải ngăn trở vì Tương lão vốn giảo hoạt nhất định lợi dụng tình thế hết sức có lợi này.



Tương lão dùng hai tay cử trường kiếm lên ngang ngực, hai mắt rực hung quang chiếu vào Hoàn Độ đang đứng ngoài hai trượng. Hoàn Độ hoành kiếm ngang ngực, hắn bước vào cảnh giới "Thủ Tâm", mọi sự vật xung quanh đều gát qua một bên, từng bộ vị của Tương lão đều được hắn nhận thấy rõ ràng, thậm chí hắn còn thấy rõ cả đầu ngón tay và lông mi của Tương lão như đang đặt trước mắt.



Trong cảnh giới cực tĩnh đó, toàn thân Tương lão khẽ rung động, trường kiếm trong tay bất thần vọt lên không, mũi kiếm nhắm vào Hoàn Độ, từ khoảng cách ngoài hai trượng như một tia sáng lạnh lẽo nhanh như điện chớp bay tới mặt Hoàn Độ. Hoàn Độ hú dài, thanh thiết kiếm trước ngực vụt phóng thẳng lên rồi vạch xuống, tiếng kim loại giao nhau vang lên thành một chuỗi liền lạc như những hạt châu báu đổ xuống dĩa ngọc tạo thành màn âm thanh liên miên bất tuyệt.



Hai người cuối cùng cũng phân khai. Tương lão cử đồng kiếm quá đầu, hình tướng hung dữ, mở lời: "Nếu không phải ngươi có thiết kiếm thì chỉ trong bốn mươi tám chiêu vừa rồi cũng đủ cho trường kiếm của ngươi gãy vụn rồi." Hoàn Độ biết lão không phải nói khoát, đáp lại: "Ngươi biết không thể địch nổi thì tại sao không cởi giáp cụp đuôi mau chạy về Thượng Sái?"